Với Jane, nữ kế toán 57 tuổi, sự "rút lui" bắt đầu từ những tổn thương dồn nén. Chồng cô từng nghiện rượu suốt thời trẻ. Dù anh đã cai được 10 năm, những vết sẹo tinh thần để lại cho vợ con chưa bao giờ được xoa dịu. Nhiều lần Jane cố gắng đối thoại để hàn gắn, nhưng đáp lại chỉ là sự né tránh. Dần dần, cuộc sống của họ chỉ còn là sự vận hành của một cỗ máy: duy trì nếp sinh hoạt chung nhưng trống rỗng cảm xúc.

"Khi các con về thăm, bữa tối luôn rộn ràng. Nhưng khi chỉ còn hai vợ chồng, không khí trong nhà nặng nề như đá", Jane kể.

Thay vì tiếp tục dằn vặt hay đưa đơn ly dị, Jane chọn một lối rẽ khác. Cô bắt đầu đi du lịch cùng bạn bè, tự thưởng cho mình những niềm vui riêng mà không cần chồng đi cùng. "Càng ngày tôi càng tận hưởng cuộc sống như thể chỉ có một mình. Tôi không còn xem việc cứu vãn hôn nhân là trách nhiệm của riêng mình nữa", người phụ nữ 57 tuổi nói.

6141-1764729978-1764730620-9383-1764730662.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=NopUZRc-qbdBbRFqvw3dyA

Một số phụ nữ khi đã bất lực với cuộc hôn nhân, quyết định đầu tư vào cuộc sống bên ngoài nhưng không ly hôn. Ảnh: Guardian

Câu chuyện của Jane không phải cá biệt. Hannah, 54 tuổi, cũng đi đến một quyết định tương tự vài tháng trước: sống tốt nhất có thể, ngay cả khi phải chịu cô đơn trong chính ngôi nhà mình.

Suốt 8 năm thiếu vắng sự thân mật, Hannah đã nỗ lực kết nối lại với chồng nhưng bất thành. Là người gánh vác tài chính chính, ly hôn với cô đồng nghĩa với nguy cơ khủng hoảng kinh tế và ảnh hưởng đến hai con đang tuổi trưởng thành. Vì vậy, cô chọn ở lại nhưng chuyển hướng đầu tư năng lượng. Cô tìm đến các buổi hòa nhạc, những cuộc gặp gỡ bạn bè và các hoạt động xã hội.

"Từ khi thôi nghĩ rằng mình phải chia tay hoặc phải sửa chữa mối quan hệ bằng mọi giá, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Chúng tôi giờ chỉ còn ràng buộc bởi trách nhiệm với con cái", Hannah thừa nhận. Cách sống này không khiến cô hạnh phúc vỡ òa, nhưng mang lại sự bình thản.

Trạng thái mà Jane và Hannah đang trải qua được gọi là "Quiet Quitting" (Từ bỏ trong im lặng) - một thuật ngữ vốn dùng cho môi trường công sở, nay đang len lỏi vào đời sống hôn nhân.

Theo tạp chí The Cut, đây là tình trạng mà người trong cuộc quyết định ngừng nỗ lực vun vén, ngừng tranh cãi và ngừng kỳ vọng vào đối phương. Họ không rời đi, nhưng tâm hồn đã "check-out" khỏi mối quan hệ. Audrey, 56 tuổi, một chuyên viên phân tích tại London ví von đây là những cuộc hôn nhân "xác sống": đèn vẫn sáng, nhưng hồn đã rời khỏi tổ ấm.

Audrey ước tính khoảng 40% bạn bè của cô đang trong tình trạng này. Bản thân cô cũng đã "rút lui" từ 6 năm trước, sau khi không còn chịu nổi sự vô tâm của chồng sau 16 năm chung sống. "Tôi không muốn mãi chạy theo chăm sóc nhu cầu của người khác trong khi bị phớt lờ", cô nói.

Theo Audrey, với một số cặp đôi, chiến lược này lại là "bí quyết" để duy trì gia đình. Nó giúp họ giữ được bản sắc cá nhân thay vì kỳ vọng bạn đời là tất cả nguồn sống. "Có thể vấn đề không phải là rời bỏ cuộc hôn nhân, mà là rời bỏ mô hình hôn nhân cũ kỹ để tìm niềm vui độc lập", cô chiêm nghiệm.

Tuy nhiên, dưới góc độ tâm lý học, sự im lặng này tiềm ẩn nhiều rủi ro. Camilla Nichols, nhà trị liệu tâm động lực tại Anh, cho rằng "âm thầm rút lui" là dấu hiệu bệnh lý của mối quan hệ. Bà chỉ ra 6 dấu hiệu nhận biết một cuộc hôn nhân đang rơi vào trạng thái này là: Thiếu vắng sự âu yếm, thân mật; Chuyện chăn gối mờ nhạt hoặc ngủ riêng; Thờ ơ với thành công hay thất bại hàng ngày của đối phương; Luôn so đo xem ai đóng góp nhiều hơn cho gia đình; Cạnh tranh thay vì hợp tác trong việc nuôi dạy con và cuối cùng là ít hoặc không có sinh hoạt xã hội chung.

"Rút lui có thể mang lại sự bình yên giả tạo nhất thời, nhưng về lâu dài nó tạo ra khoảng cách không thể lấp đầy", chuyên gia Nichols cảnh báo.

Bà khuyên các cặp vợ chồng trước khi chọn cách buông xuôi, hãy thử bình tĩnh nhìn nhận lại cảm xúc, đặt câu hỏi gợi mở thay vì đối đầu, và thử khôi phục những cử chỉ quan tâm nhỏ hàng ngày để "phá băng" sự lạnh lẽo đã ăn sâu.

Bảo Nhiên (Theo Independent, The Cut)

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022