Tình yêu thương mù quáng của một người mẹ

Tôi là Lương Khánh, 60 tuổi, đã nghỉ hưu nhưng vẫn đi làm thêm.

Dù có lương hưu khoảng 3.000 NDT (hơn10 triệu đồng), tôi vẫn đi làm giúp việc, dọn dẹp, nhận chăm trẻ để kiếm thêm 4.000 NDT (14,4 triệu đồng) mỗi tháng, chủ yếu để gửi cho con trai 2.000 NDT (hơn 7 triệu đồng) hỗ trợ sinh hoạt, trả nợ mua nhà.

Con trai tôi 35 tuổi, đã kết hôn và có một cậu con trai. Từ khi con dâu sinh, tôi ngỏ ý giúp đỡ chăm cháu nhưng bị từ chối vì "đã có bà ngoại lo".

Dù đã giúp con trai mua nhà bằng khoản tiền tiết kiệm cả đời, tôi vẫn tiếp tục hỗ trợ hàng tháng vì con luôn than khó khăn, lương thấp, nợ nhiều. Tôi tin rằng hy sinh vì con rồi con sẽ biết ơn và đáp lại khi tôi già yếu.

nghi-huu-17497184434591060908109.jpg

Tôi nhận ra một bài học quý giá: hy sinh quá nhiều cho con cái không khiến chúng biết ơn mà đôi khi còn khiến mình trở thành điều hiển nhiên, thậm chí là vô hình. Ảnh minh họa

Một bữa tiệc – Một cú tỉnh người

Mọi chuyện thay đổi hoàn toàn sau buổi tiệc sinh nhật của bà thông gia tại một khách sạn trung tâm.

Không gian hoành tráng, thực đơn đắt đỏ khiến tôi choáng váng.

Trong bữa tiệc, chính bà thông gia chia sẻ: "Buổi tiệc 10.000 NDT này là do con gái và con rể chi trả. Chúng còn chu cấp cho vợ chồng tôi 5.000 NDT mỗi tháng".

Tôi chết lặng. Con tôi thường xuyên than không có tiền, nhận từ tôi 2.000 NDT/tháng, vậy mà lại hào phóng với mẹ vợ đến thế.

Trong khi sinh nhật tôi năm ngoái, chỉ nhận được chiếc phong bì đỏ 1.000 NDT (3,6 triệu đồng), không hoa, không tiệc, không lời chúc.

Sự bất công ấy khiến tôi bừng tỉnh.

Tỉnh thức ở tuổi xế chiều

Sau buổi tiệc, tôi có dịp gặp lại bà thông gia trong một cuộc họp mặt họ hàng.

Tôi kể chuyện mình vẫn đi làm để chu cấp cho con, bà nhìn tôi và thẳng thắn nói: "Ở tuổi này rồi, bà còn vất vả vì con cái làm gì? Con cái phải tự lo. Mình sống hơn nửa đời người, giờ là lúc nghĩ cho bản thân".

Câu nói ấy như cái tát tỉnh thức. Về nhà, tôi quyết định ngừng làm thêm, cắt hoàn toàn khoản chu cấp cho con.

Ban đầu, chúng tỏ vẻ không hài lòng. Nhưng rồi, mọi thứ vẫn đâu vào đấy: chúng vẫn trả được nợ, sống ổn định, không thiếu thốn như tôi từng nghĩ.

Con cái cần được giúp trong giới hạn, không phải là gánh nặng cả đời

Tôi nhận ra một bài học quý giá: hy sinh quá nhiều cho con cái không khiến chúng biết ơn mà đôi khi còn khiến mình trở thành điều hiển nhiên, thậm chí là vô hình.

Cuộc sống của tôi sau khi dừng chu cấp trở nên nhẹ nhõm. Tôi có thời gian chăm sóc sức khỏe, làm điều mình thích.

Quan trọng nhất, tôi học cách sống vì bản thân – điều mà suốt mấy chục năm làm mẹ, tôi đã quên mất.

tuoi-gia-17495696131312020829275-0-0-400-640-crop-17495696176211359828817.jpgKhông lương hưu, không phụ thuộc con cái, cụ bà 70 tuổi vẫn sống thảnh thơi và hạnh phúc nhờ chủ động làm một điều từ trẻ

GĐXH - Có thật là "về già phải sống dựa vào con cái"? Câu chuyện của bà Lưu đã chứng minh rằng, nếu biết chủ động lên kế hoạch cho cuộc sống, tuổi già vẫn có thể là hành trình đầy tự do và rực rỡ.

nghi-huu-1749226097491195047328-0-0-437-700-crop-1749226129912456953484.jpgNghỉ hưu, tôi làm một lúc 3 việc để mua nhà cho con trai

GĐXH - Nhiều người về hưu chọn nghỉ ngơi, tận hưởng cuộc sống. Nhưng với bà Mai (57 tuổi) quãng đời nghỉ hưu lại là khoảng thời gian bà bận rộn nhất.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022