7 năm nghỉ hưu: Quãng đời tưởng là bình yên
Tôi bắt đầu nghỉ hưu từ năm 50 tuổi. Trước đó hơn một năm, chồng tôi qua đời vì bệnh nặng.
Khi ấy, tôi còn khỏe mạnh, vẫn tự lo được cho bản thân và hoàn toàn không có ý định sống dựa vào con cái.
Tôi từng nghĩ: "Còn sức, còn làm được việc, thì sẽ sống nhẹ nhàng, không phiền ai", nhưng con cái tôi không nghĩ như vậy.
Ngày trước, khi chồng tôi còn sống, các con vẫn giữ chừng mực, ít khi dám nhờ vả gì nhiều.
Bố chúng có tiếng nói và thường là người "phân xử công bằng" mỗi khi có chuyện. Nhưng khi ông ấy mất, mọi thứ thay đổi.
Tôi bắt đầu bị con cái đòi hỏi đủ điều, từ hỗ trợ tài chính, trông cháu, đến việc nhà không tên.
Ban đầu, tôi nghĩ mình giúp được thì giúp. Nhưng rồi mọi thứ đi quá giới hạn. Chúng so bì, trách tôi thiên vị giữa đứa này với đứa kia.
Lòng tốt của tôi bị đem ra cân đo, xét nét. Tôi rơi vào tình trạng bất mãn, mệt mỏi, cảm thấy mình giống như một người giúp việc không công trong chính gia đình mình.

Suốt 7 năm, tôi sống trong vòng quay bận rộn giữa nhà các con. Hôm nay chăm cháu nội, mai lại sang trông cháu ngoại. Tôi gần như không có ngày nghỉ đúng nghĩa. Ảnh minh họa
"Nghỉ hưu" nhưng chưa từng được nghỉ ngơi
Suốt 7 năm, tôi sống trong vòng quay bận rộn giữa các nhà con. Hôm nay chăm cháu nội, mai lại sang trông cháu ngoại. Tôi gần như không có ngày nghỉ đúng nghĩa.
Việc nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp… tất cả đều đến tay tôi. Nhiều lúc tôi thấy mình không khác gì "osin cao cấp", có kinh nghiệm, có trách nhiệm, nhưng không có lương và không được coi trọng.
Lương hưu hàng tháng, thứ mà tôi từng hy vọng sẽ đủ để mình dưỡng già, cũng lần lượt đội nón ra đi vì chi tiêu cho con cháu.
Tôi không tiếc tiền, vì vẫn nghĩ "tiền để làm gì nếu không giúp được con". Nhưng thứ khiến tôi đau lòng nhất là sự vô tâm của những đứa trẻ tôi từng hết lòng chăm sóc.
Khi các cháu còn nhỏ, chúng bám lấy tôi từng bước. Nhưng khi lớn lên, chúng dần thờ ơ. Chẳng còn ai hỏi bà ăn gì chưa, ngủ có ngon không. Tôi dần trở nên "vô hình" trong chính gia đình mình.
Bắt đầu nghĩ đến việc thoát ra
Ở tuổi 57, tôi nhận ra nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ già đi trong buồn tủi. Nhờ một người bạn giới thiệu, tôi xin làm bảo mẫu cho một gia đình khá giả, vừa trông trẻ, vừa làm việc nhà.
Công việc tuy không nhẹ, nhưng ít ra tôi được trả lương xứng đáng, được tôn trọng và có cảm giác mình thật sự "sống có ích".
Làm việc trong 5 năm, tôi đã tích lũy được khá nhiều tiền tiết kiệm. Quan trọng hơn, tôi dần tìm lại giá trị bản thân, điều mà suốt thời gian làm "bà nội trợ toàn thời gian" cho con cái, tôi đã đánh mất.
Khi tôi thông báo với các con rằng mình đã đi làm, chúng phản đối dữ dội. Có đứa trách tôi "ham tiền", có đứa giận dỗi vì mất người trông con miễn phí.
Nhưng tôi đã quyết rồi. Tôi nói thẳng: "Mẹ cần một cuộc sống của riêng mẹ. Mẹ còn đủ sức, và mẹ muốn tự nuôi mình."
Bài học đắt giá tuổi 62
Giờ đây, tôi hiểu rõ một điều: Trong tuổi già, tiền không phải tất cả, nhưng thiếu tiền, bạn sẽ không có tiếng nói.
Nhiều người nghỉ hưu rồi sống hoàn toàn dựa vào con, nghĩ đó là điều bình thường. Nhưng thực tế thì khác. Khi bạn phụ thuộc, bạn dễ bị coi nhẹ, dễ bị tổn thương, nhất là khi lòng tốt của bạn bị xem là nghĩa vụ.
Cuộc sống tuổi già chỉ thật sự bình yên khi bạn độc lập tài chính, làm chủ thời gian, và biết sống cho chính mình.
Đừng mù quáng đặt kỳ vọng vào con cái khi nghỉ hưu
Tôi vẫn yêu con, yêu cháu. Nhưng tôi không còn mù quáng tin rằng chúng là chỗ dựa duy nhất lúc tuổi già. Tôi tin vào bản thân mình hơn.
Có thể bạn đang hy sinh vì con. Nhưng hãy hỏi bạn đang sống vì yêu thương, hay vì trách nhiệm? Bạn có hạnh phúc không?
Nếu không, đã đến lúc bạn cần tỉnh táo lại. Tuổi già không có bản nháp. Đừng sống tạm bợ. Đừng phó thác số phận cho bất kỳ ai, kể cả con mình.
Câu chuyện của bà Phi (62 tuổi, Trung Quốc) kể trên trang Toutiao.

GĐXH - Đối với những ai đang dồn toàn lực để nghỉ hưu ở tuổi 30, tôi khuyên hãy tự hỏi: mình nghỉ hưu để làm gì? Nếu không rõ câu trả lời, rất có thể bạn sẽ bỏ lỡ cả tuổi trẻ như tôi - cô nhắn nhủ.

GĐXH - 59 tuổi, lẽ ra tôi đã có thể nghỉ ngơi sau khi nghỉ hưu. Thế nhưng, thực tế cuộc đời tôi lại ngược hẳn: mỗi ngày vẫn tất bật làm đủ nghề để chu cấp cho con gái theo đuổi ước mơ tiến sĩ.