Tuy nhiên, do là một nội trợ toàn thời gian, vợ tôi không thể hiểu được những vất vả tôi đã phải chịu đựng khi đi làm để kiếm tiền nuôi cả gia đình. Tôi luôn cố gắng đối xử tốt với vợ, mỗi tháng, tôi chỉ dám cất 30% số lương kiếm được, số tiền còn lại tôi đưa hết cho vợ.
Do đó, tôi cảm thấy bản thân không sai khi mỗi lúc tan tầm, tôi đều dành chút thời gian gặp gỡ bạn bè hàn huyên, tâm sự đôi lời về áp lực công việc. Đồng thời, việc này cũng giúp tôi giải tỏa căng thẳng sau một ngày dài cống hiến hết mình cho công việc.
Thế nhưng, mỗi lần tôi uống rượu say, về nhà muộn một chút, vợ tôi đều trách móc tôi thậm tệ. Khi ấy, tôi cảm thấy cô ấy phiền toái, lúc nào cũng "mặt nặng, mày nhẹ", không dịu dàng như lúc chúng tôi mới yêu nhau.

Tôi hối hận, tìm cách níu kéo vợ nhờ xem bộ phim "Sex Education"
Ban đầu, khoảng một vài tuần sau khi vợ tôi bỏ nhà đi, tôi cảm thấy bản thân được giải thoát, thoải mái làm những điều mình thích, không cần nghe những lời cằn nhằn từ vợ. Nhưng lâu dần, tôi bắt đầu cảm thấy bầu không khí trong nhà dần trở nên lạnh lẽo khi thiếu vắng hình bóng vợ. Tôi nhận ra cuộc sống dần trở nên ảm đạm, tẻ nhạt khi không có vợ ở bên.
Một hôm, trong lúc buồn chán, tôi tình cờ tìm được bộ phim "Sex Education". Trong phim, tôi đặc biệt ấn tượng với bà Maureen Groff. Bà làm nội trợ tại nhà, luôn tận tụy với chồng con.
Tuy nhiên, ông Michael Groff - chồng bà lại là người đàn ông gia trưởng, lạnh lùng và kiểm soát gia đình bằng những quy tắc cứng nhắc. Ông Michael không bạo hành thể xác hay lăng mạ vợ công khai. Tuy nhiên, sự thờ ơ, vô tâm của ông khiến bà Maureen giống như một người vô hình trong chính ngôi nhà mình sống.
Sau đó, bà Maureen Groff đã chọn ly hôn. Việc này giúp bà thoát khỏi sự ngột ngạt trong tâm hồn và tìm kiếm hạnh phúc mới. Tôi nghĩ rằng có lẽ bà Maureen không thể tiếp tục chịu đựng được cuộc sống như một người vô hình trong gia đình. Thông qua biểu cảm của nhân vật Maureen, tôi nhận ra đây là một quyết định khó khăn đối với người phụ nữ đã dành gần như cả cuộc đời để chăm lo cho chồng con.
Tuy nhiên, nhờ sự can đảm và quyết tâm ly hôn, bà đã tìm lại được chính mình. Sau khi ly hôn, bà Maureen đã bắt đầu một mối quan hệ mới với một người đàn ông biết lắng nghe và trân trọng bà hơn người chồng cũ bảo thủ, cứng nhắc.

Xem đến đây, tôi chợt giật mình. Tôi bắt đầu nhớ lại những lần vợ muốn cùng tôi ăn tối nhưng tôi lại chọn bạn bè thay vì gia đình. Tôi dần bật khóc khi nhớ về đôi mắt buồn của vợ mỗi khi tôi về nhà trễ. Khi đó, dù thấy vợ buồn, tôi vẫn lựa chọn phớt lờ, nghĩ cô ấy chỉ đang giận dỗi vớ vẩn.
Tôi dần nảy sinh cảm giác bất an. Tôi lo lắng bản thân sẽ đánh mất người vợ tần tảo, luôn lo nghĩ cho chồng con. Đồng thời, tôi cũng cảm thấy hối hận khi đối xử với vợ con bằng thái độ thờ ơ, vô tâm.
Tôi hiểu việc bản thân nhận ra lỗi lầm là chưa đủ. Ngay lúc này, tôi muốn gặp vợ, nói với cô ấy rằng tôi đã sai. Tôi muốn cô ấy biết rằng tôi thực sự quan tâm, sẵn sàng sửa đổi tính cách để trở thành một người chồng tốt hơn.
Tôi nhấc điện thoại lên, do dự một chút rồi nhấn gọi. Tôi đã không liên lạc với vợ trong suốt 3 tháng qua. Tôi không biết liệu cô ấy có bắt máy hay không, nhưng tôi cần phải thử. Nếu tôi không chủ động nhận sai, tôi có thể sẽ mất đi người vợ thực sự yêu thương tôi chỉ vì sự vô tâm của chính mình.