Tôi là giám đốc một công ty nhỏ ở quận Thanh Xuân. Công việc không đến nỗi nào, ít nhất cũng đủ cho vợ con một cuộc sống không thiếu thốn. Nhưng dạo gần đây, tôi bắt đầu thấy mình như tội đồ trong chính nhà mình.

Hè đến, hai đứa nhỏ nghỉ học. Nhà biến thành cái chợ. Một đứa lớp hai, một đứa mẫu giáo, nghịch như quỷ. Vợ tôi nghỉ việc 3 năm nay để chăm con, giờ hè đến, cô ấy gần như phát điên. Và mọi cơn điên đó đều được trút về phía tôi.

"Anh đi cả ngày, tối về thì ôm cái điện thoại. Còn tôi trông 2 đứa từ sáng đến đêm, anh tưởng dễ lắm à?".

Tôi không cãi. Ờ thì đúng là cô ấy cực. Nhưng tôi làm giám đốc, cũng phải gánh cả chục con người ăn lương. Sáng họp, chiều ký hợp đồng, tối về còn bị vợ mắng như con.

Có hôm tôi vừa mở cửa bước vào, con bé lớn chạy vấp ngã đập trán. Vợ tôi quay sang nhìn tôi như thể chính tôi đẩy nó ngã.

"Anh thấy chưa? Cứ để tụi nó chạy nhảy suốt ngày thế này, tôi khùng mất".

Tôi bước vào nhà vệ sinh rửa tay. Chưa đầy một phút, đã nghe tiếng gọi:

"Anh treo đồ lên hộ cái".

Chưa kịp rửa xong mặt, lại tiếng nữa:

"Con tè ra quần rồi. Anh thay giúp đi".

"Bảo cái Na đừng nghịch cái đó nữa".

121-17499107583491563932685-1749968546812-1749968547219431210221.png

Ảnh minh họa

Tôi từng nghĩ giúp vợ vài việc là được yên thân. Nhưng dạo này, tôi giúp gì cũng bị mắng. Như hôm đó, tôi định làm lành, tự giác quét nhà. Quét xong, vợ nhìn sàn, nhíu mày:

"Anh quét kiểu gì mà góc bàn còn nguyên bụi thế kia?".

Tôi ngồi phịch xuống ghế, cố nuốt cục tức. Vợ tôi, trước kia hiền, giờ như cái nồi áp suất. Mỗi việc nhỏ đều có thể bùng nổ.

Hôm qua tôi bàn chuyện cho con bé lớn học thêm online, để vợ đỡ vất. Vừa nói xong, vợ quắc mắt: "Thêm cái gì mà thêm? Cả ngày nó đã dán mắt vào iPad. Cái anh cần làm là dẫn con ra ngoài chơi chứ không phải nghĩ cách để tụi nó ngồi im một chỗ".

Tôi im lặng nhưng lòng đầy ấm ức. Tôi đang cố góp ý mà, sao cũng sai?

Đêm đó, tôi nằm quay lưng lại. Vợ nằm phía kia, hai đứa nhỏ đã ngủ say. Phòng yên ắng, nhưng khoảng cách giữa tôi với vợ như xa cả nghìn cây số.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình kiếm được tiền, lo cho vợ con không thiếu là được nhưng hình như tôi sai rồi. Gia đình không phải công ty, không thể "quản lý" bằng tiền hay nội quy. Tôi đi làm suốt, chủ nhật vẫn phải tiếp khách, thế nên tôi không biết mình có thể làm gì giúp vợ? Cô ấy đang đòi hỏi gì ở tôi? Giành thời gian cho gia đình thì ai là người kiếm tiền? Tôi phải làm gì thì vợ mới có thể hài lòng đây?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022