Tôi 26 tuổi và hôm nay là lần đầu tiên về nhà anh ra mắt. Không phải một buổi ăn cơm gia đình đơn giản, mà là đúng hôm nhà anh giỗ cụ – giỗ lớn, 10 mâm, họ hàng kéo đến đông đúc vô cùng.

Tôi đã dậy từ 5 giờ sáng, chuẩn bị quần áo lịch sự, tóc tai gọn gàng, trong đầu đã diễn tập vài câu chào hỏi, mỉm cười nhẹ nhàng, vừa đủ thân thiện, vừa không lố lăng. Trên đường về quê anh, tôi còn nhẩm đi nhẩm lại những gì phải làm, cái gì nên nói.

Vừa tới nơi, nhà đã rộn ràng. Tiếng gọi nhau í ới, người rửa rau, người nấu bếp, người xếp bàn ghế bát đĩa... Anh dẫn tôi vào nhà, giới thiệu sơ qua rồi tôi nhanh nhẹn chào hỏi từng người. Mẹ anh, một người phụ nữ dáng người gầy, mắt hơi trũng sâu, chỉ nhìn tôi từ đầu đến chân rồi gật nhẹ. Tôi cúi đầu chào lễ phép. Bà không nói gì, chỉ quay ra sau nhà.

Tôi thấy mọi người ai cũng đang làm nên lại gần hỏi mẹ anh: "Bác ơi, cháu có thể giúp gì được không ạ?".

Bà quay lại, giọng lạnh tanh: "Cháu cứ ngồi chơi đi, chưa cưới xin gì thì đừng vào bếp".

Tôi đứng sững, có chút hụt hẫng. Tôi biết bà không có ý xấu nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình như người ngoài cuộc. Đám chị em dâu, chị họ của anh thì tất bật lau dọn, người nào người nấy mồ hôi nhễ nhại mà vui vẻ. Họ nói với nhau bằng chất giọng vùng quê đặc sệt, đôi lúc liếc về phía tôi rồi cười nhỏ. Tôi không biết họ nghĩ gì, nhưng tự dưng thấy mặt mình nóng ran.

Tôi quay lại phòng khách, ngồi uống trà cùng vài bác lớn tuổi. Nhưng họ cũng chỉ hỏi vài câu xã giao, rồi quay sang nói chuyện riêng. Tôi rót trà, ngồi thẳng lưng, nhưng cảm giác cô độc lẻ loi xâm chiếm.

65-1748356790418140095115-1748360947644-17483609477581318057796.png

Ảnh minh họa

Bạn trai tôi thì mải cười nói, giúp bê bàn ghế ngoài sân. Mỗi lần tôi đi ra cửa, muốn cầm hộ gì đó, mẹ anh lại lắc đầu: "Cháu không phải làm gì đâu, cứ ngồi chơi thôi", nên tôi lại quay vào.

Lúc dọn mâm xong, một chị họ nói bâng quơ: "Con gái giờ về ra mắt sướng thật, chỉ việc ngồi một chỗ. Ngày trước chị về nhà bạn trai ăn Tết, phải rửa 2 mâm bát một mình đấy".

Tôi nghe mà đỏ mặt. Trong bữa ăn, mọi người hỏi han tôi nhưng tôi vẫn có cảm giác bị cô lập. Kể cả khi rửa bát, mẹ anh vẫn bảo tôi ngồi uống nước, đừng đụng vào việc gì, phải giữ giá...

Ra về, bạn trai hỏi tôi cảm thấy nhà anh thế nào. Tôi trả lời nhà anh rất tốt, nhưng em thấy hơi lạc lõng.

Anh không hiểu. Nhưng tôi biết, lần đầu tiên ra mắt không phải để gây ấn tượng bằng ngoại hình hay câu chào, mà là phải vừa khéo, vừa biết chừng mực. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để "xông pha", nhưng không ngờ điều khó nhất... lại là không được làm gì cả. Tôi không biết có phải mình cả nghĩ quá không? Mọi người về nhà bạn trai ra mắt thế nào? Có giống tôi, ngồi chơi không hay là lao vào phụ giúp?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022