Có những hiểu lầm không thể cứu vãn. Nhưng đau đớn nhất là khi bạn nhận ra, người sai là chính mình.
Tôi và Minh cưới nhau sau 3 năm yêu. Anh không lãng mạn, không biết nói lời hoa mỹ, nhưng là kiểu đàn ông khiến tôi thấy yên tâm. Khi tôi ốm, anh gác lại cả deadline chỉ để nấu cháo. Khi tôi đi làm muộn, anh dậy sớm pha cà phê, chuẩn bị đồ ăn sáng.
Nhưng tình yêu lâu ngày cũng nhạt. Sau 4 năm cưới, chúng tôi bắt đầu ít nói chuyện, hay cáu gắt vì chuyện nhỏ nhặt. Tôi thấy anh hay ôm điện thoại, cười mỉm một mình. Có lần, tôi hỏi anh đang nói chuyện với ai, anh lảng đi.
Đỉnh điểm là một buổi tối, tôi đang dùng iPad của chồng để tìm công thức nấu ăn thì một tin nhắn bật lên từ tài khoản Facebook khác, không phải tài khoản mà anh vẫn hay dùng.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn: "Nhớ anh. Em vẫn giữ chiếc cà vạt hôm đó".
Tôi như chết lặng. Tôi vào thử tài khoản kia, hóa ra là Facebook ảo. Trong phần tin nhắn, có nhiều đoạn trò chuyện ỡm ờ, kèm ảnh chụp cà phê hai ly, một chiếc cà vạt caro giống hệt cái tôi từng mua cho chồng.
Tôi không nói gì. Tôi lưu lại toàn bộ ảnh chụp màn hình, gửi cho người bạn làm luật sư và bắt đầu chuẩn bị đơn ly hôn. Trong suốt thời gian làm thủ tục, tôi không cho anh nói một lời bào chữa. Còn anh bất lực chỉ lặng lẽ ký giấy, thu dọn đồ và chuyển ra ngoài.
Tôi từng nghĩ: "Mình phải mạnh mẽ!". Nhưng rồi hai năm sau, một sự thật đến như cú tát.
Tôi vô tình gặp Tú – cô bạn thân của Minh hồi đại học trong một buổi họp lớp. Sau vài ly rượu, Tú nhìn tôi, buông một câu lạnh sống lưng: "Em vẫn tiếc hai người lắm. Hồi đó chị họ em làm thuê cho công ty em. Chính chị ấy là người dàn dựng vụ kia, gửi ảnh giả và tin nhắn cho chị. Vì ghét Minh vụ va chạm gì ấy".

Ảnh minh họa
Tôi há hốc miệng. Tú kể, chị họ cô ấy từng có xích mích với Minh trong một thương vụ mua bán nhỏ. Khi biết tôi là vợ Minh, chị ta đã lập tài khoản giả, dùng kỹ thuật cắt ghép tin nhắn, ảnh cà vạt… rồi cố tình gửi vào đúng lúc tôi cầm máy.
Tôi ngồi chết trân hàng giờ sau buổi họp. Về nhà, tôi lục lại folder cũ, so ảnh trong điện thoại đúng là có những chi tiết không khớp: ánh sáng khác nhau, cà phê là loại Minh không uống…
Tôi tìm gặp Minh. Anh gầy hơn trước, sống một mình trong căn phòng trọ chật hẹp, ngày chúng tôi ra tòa cũng là ngày anh bị cho nghỉ việc (tôi nghe nói anh gặp vấn đề tâm lý nên làm hỏng dự án tiền tỷ). Khi tôi bật khóc xin lỗi, anh chỉ nói: "Anh không trách em. Anh chỉ tiếc… lúc ấy nếu em chịu nghe anh, tin anh và cần anh".
Tôi không còn gì để nói. Giá như tôi không quá chắc chắn vào "bằng chứng", giá như tôi tin người mình từng gọi là chồng thêm một lần… thì có lẽ, chúng tôi vẫn còn có nhau.
Giờ tôi còn cơ hội để sửa sai không?