Ba chồng tôi là người hiền, có phần xuề xòa. Ông thường nói: "Vợ thằng Tú là con gái ba" và trong lòng tôi luôn tin điều đó.

Tôi về làm dâu nhà anh Tú khi vừa tốt nghiệp Đại học. Chúng tôi không giàu nhưng sống tử tế. Những dịp lễ, Tết, tôi đều là người quán xuyến, thay ba mẹ chồng lo từng bữa cơm, mâm cúng, chăm cả bà nội chồng. Có lúc tôi nghĩ, chắc chẳng ai thương con dâu như ba chồng tôi.

Cho đến khi ông mất...

Sau tang lễ, gia đình họp lại, luật sư đọc di chúc. Phần lớn tài sản chia cho ba người con ruột. Một phần nhỏ để lại cho con nuôi, một phần dành làm từ thiện. Còn tôi đứa con dâu ba từng gọi là con gái, lo lắng hương khói, đứng tên phụ sổ đỏ vì nhà đang thế chấp ngân hàng chỉ được nhắc đúng một lần.

"Tạm thời cho phép con dâu tên N. sử dụng căn nhà 3 tầng tại quận X cho đến khi bà H. tái hôn hoặc chuyển nhượng", lời trong di chúc khiến tôi lạnh cả sống lưng.

bo-chong-16420692420471577016315-0-37-565-941-crop-1642069247792492600801-1747897904311-1747897905581964335039-1747904850177-1747904850279989266008.jpg

Ảnh minh họa

Anh Tú nắm tay tôi, im lặng.

Tôi không trách anh. Nhưng cũng không thể không tổn thương. Cảm giác mình là người lạ trong chính gia đình đã gọi là "ba má" suốt gần 10 năm… còn đau hơn cả chuyện mất quyền sở hữu.

Mọi người sau đó vẫn đối xử nhẹ nhàng. Nhưng tôi thấy rõ sự ràng buộc trong từng ánh mắt, mỗi lần tôi muốn sửa lại nhà,hoặc đưa con về ngoại chơi lâu hơn vài ngày. Không ai nói gì. Nhưng tôi biết  mình không còn thuộc về.

Tôi bắt đầu tìm hiểu pháp luật về quyền sở hữu, quyền sử dụng tài sản chung sau kết hôn. Tôi đi gặp luật sư và cả chuyên viên tư vấn tâm lý, vì tôi sợ sẽ dần nhìn ba chồng bằng ánh mắt hằn học – Điều ông không đáng nhận.

Mất vài ngày khủng hoảng, tôi đến văn phòng luật sư và được động viên. Tôi không giành lại nhà, tôi giành lại sự tôn trọng cho chính mình.

Sau một năm, tôi yêu cầu chồng cùng tôi làm lại phân chia tài sản hợp pháp. Chúng tôi không cãi nhau nhưng có nhiều nước mắt. Vì ngay cả anh cũng lần đầu hiểu rằng, nếu không rạch ròi, tình cảm sẽ trở thành vết thương.

Tôi làm thế có sai không, có phải tham lam quá không? Nhưng tôi đâu đáng bị đối xử như vậy!

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022