ky-nang-cu-xu-voi-sep-careerbuilder-1763794717837-17637947184132083726205-0-0-375-600-crop-17637947366141509320221.jpg

Tôi từng nghĩ mình là kiểu nhân viên "không ai đụng được". Làm việc chăm chỉ, thành tích tốt, được giao quản lý một nhóm nhỏ. Mọi thứ cứ thế êm đềm cho đến buổi họp định mệnh: sếp thông báo tôi được chuyển từ trưởng nhóm xuống nhân viên.

Không lý do rõ ràng. Không giải thích dài dòng. Chỉ một câu: "Công ty cần cơ cấu lại".

Tôi cay cú đến mức tối về khóc một trận như học sinh lớp bị bắt đứng trước bảng. Hậm hực, tổn thương, thậm chí nghĩ sếp đang tìm cách đẩy tôi đi để đưa "người của ông ấy" lên. Công sở vốn dĩ như vậy, tôi cũng chẳng lạ.

Ba tháng sau, công ty rơi vào tình trạng khó khăn thật. Khó khăn đến mức có cuộc họp toàn công ty lúc 8h sáng thứ Hai kiểu họp chỉ có hai nội dung: hoặc sáp nhập, hoặc cắt giảm. Và đúng như tôi dự đoán, ban lãnh đạo thông báo giảm lương toàn bộ công ty, đồng thời rà soát các vị trí thừa.

Buổi chiều cùng ngày, danh sách mức lương mới được gửi qua email. Tôi mở thư với tâm thế "xác định rồi". Ai bị chuyển xuống nhân viên mà chẳng giảm lương?

ky-nang-cu-xu-voi-sep-careerbuilder-1763794717837-17637947184132083726205.jpg

Ảnh minh họa

Nhưng khi nhìn vào con số, tôi… đứng hình.

Lương của tôi không những không giảm mà còn được điều chỉnh ở mức của… trưởng phòng.

Tức là cao hơn cả khi tôi làm trưởng nhóm.

Tôi tưởng công ty gửi nhầm. Tôi còn định gửi mail hỏi lại nhưng chưa kịp gửi thì sếp gọi tôi lên phòng.

Ông ấy nhìn thẳng vào tôi, giọng đều đều, không né tránh như tôi tưởng tượng suốt ba tháng qua:

"Giờ chắc em hiểu vì sao tôi chuyển em xuống vị trí thấp hơn rồi chứ?".

Nghe vậy tôi có chút choáng, nhưng vẫn ngồi im. Ông ấy giải thích là công ty cắt giảm mạnh. Trưởng nhóm, phó phòng là nhóm bị xem xét đầu tiên. Sếp chuyển tôi xuống nhân viên để tránh tên tôi xuất hiện trong danh sách cần đánh giá lại. Ba tháng vừa rồi, tôi bị dao động nhưng làm việc vẫn tốt, điều đó sếp trân trọng.

Hóa ra, trong cuộc họp lãnh đạo, tôi là cái tên nổi bật theo… hướng nguy hiểm: làm tốt thì có, nhưng không có quan hệ mạnh, không đứng trong phe nào, lại trẻ tuổi. Những kiểu người này hay bị cho rằng "thay thế được".

Sếp tôi giữ tôi bằng cách duy nhất ông ấy có: đẩy tôi xuống dưới để không rơi vào nhóm bị soi xét.

Còn chuyện lương?

Vì những tháng vừa qua tôi vẫn đảm nhiệm gần như trọn vẹn công việc cũ, công ty thiếu người, sếp muốn đề xuất tăng nhưng không ai duyệt. Nay cơ cấu lại, ông ấy tranh thủ đưa hồ sơ tôi lên như "nhân sự tiềm năng duy nhất cần giữ", đẩy mức lương lên đúng năng lực thật.

Nói cách khác, ba tháng tôi nghĩ ông ấy "đì" mình, thực ra ông ấy đang vắt óc tìm cách giữ tôi lại.

Tôi ngồi trước mặt sếp, cảm giác vừa xấu hổ vừa buồn cười. Ba tháng trời tôi âm thầm ghét, trách, thậm chí than thở với đồng nghiệp rằng sếp bất công. Trong khi người hiểu chuyện nhất là ông ấy lại… không giải thích.

Ra khỏi phòng, tôi thấy mọi thứ đảo chiều.

Trong ba tháng tôi tưởng mình sa cơ thất thế, hóa ra lại là lúc sếp bảo vệ tôi mạnh nhất.

Công sở đúng là không đơn giản. Đôi khi thứ ta nhìn thấy chỉ là bề mặt, còn sự thật thì… vượt khỏi mọi suy đoán.

Giờ nghĩ lại, tôi không biết nên biết ơn hay thấy "quê" trước. Nhưng chắc chắn một điều: từ hôm nay, tôi sẽ làm việc bằng cái đầu tỉnh táo hơn.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022