Tôi và H. quen nhau được gần 8 tháng, tính ra vẫn là mối quan hệ còn mới. Anh làm IT, sống nội tâm, kiệm lời nhưng tử tế và có vẻ nghiêm túc. Sau vài lần gặp gỡ gia đình anh, tôi nghĩ có thể tiến xa.

Hôm đó là lần đầu tiên tôi ngủ lại nhà H. Chỉ là một đêm rất bình thường: Chúng tôi ăn tối, xem phim rồi đi ngủ sớm. Không có tiệc tùng, không có điều gì quá đặc biệt ngoại trừ việc tôi thức dậy lúc nửa đêm vì tiếng sột soạt như ai đó đang chỉnh thứ gì ngoài phòng khách.

Tôi hỏi H., anh bảo chắc con mèo phá đồ.

Tôi không để tâm, cho đến sáng hôm sau.

Khi đang ở công ty, tôi nhận được một email ẩn danh. Tiêu đề đơn giản: "Nghe đi trước khi quá muộn".

Trong email chỉ có một file đính kèm ghi âm dài 3 phút. Tôi thấy lạ, nghĩ là spam nhưng vẫn mở vì tò mò.

Giọng trong đoạn ghi âm là của… tôi.

-trai-la-toi-bat-khoc-roi-khep-cua-roi-di-ban-gai-trai-la-1-1565839862-40-width600height400-1753583224058-1753583224718100803070-1753583860639-17535838607591466771436.jpg

Ảnh minh họa

Tôi đang nói chuyện điện thoại với bạn thân, kể về buổi tối hôm trước, nói vui rằng: "Chắc lần này không thoát được nữa, ảnh hiền quá, chắc tính cưới mình rồi đây…".

Tiếp theo là tiếng tôi cười, rồi kể vài chuyện riêng tư, cả những điều từng lăn tăn về người yêu như "thấy anh hơi kiểm soát" hay "chưa biết có thực sự hợp nhau không".

Mọi thứ... đều được ghi lại. Tôi hoảng sợ. Làm sao ai có thể ghi âm mình? Và tại sao?

Tôi kiểm tra kỹ: đoạn ghi âm đúng là từ cuộc gọi qua điện thoại tối qua trong phòng tắm nhà H. khi tôi đang sấy tóc và gọi cho bạn.

Không ai có thể nghe thấy trừ khi bị cài phần mềm nghe lén.

Tôi mang nghi ngờ nói với H. Anh ban đầu im lặng, rồi sau đó… thở dài: "Anh xin lỗi. Đó là anh gửi".

Tôi chết lặng. Anh giải thích rằng, do từng bị người cũ lợi dụng, anh có thói quen "kiểm tra" lòng tin người yêu bằng cách… cài phần mềm thu âm từ xa lên máy bạn gái chỉ trong một đêm duy nhất.

"Anh chỉ muốn biết em có thật lòng không. Không ngờ lại nghe được những lời… khiến anh đau hơn tưởng tượng", anh thú nhận.

Tôi giận đến run người. Tôi không biết điều tệ hơn là anh không tin tôi, hay là việc anh đã xâm phạm đời tư tôi một cách trơ trẽn, với lý do gọi là "tổn thương cũ".

Tôi rời khỏi căn nhà đó chiều hôm ấy. H. nhắn tin xin lỗi dài dằng dặc. Anh hứa xóa app, cam kết thay đổi. Nhưng tôi không trả lời.

Bởi nếu không có email đó liệu tôi có bao giờ biết mình đã bị thử lòng?

Và nếu hôm đó tôi kể xấu anh một chút liệu anh có còn muốn cưới tôi?

Tình yêu không chết vì phản bội. Nó chết dần trong những "bài kiểm tra" mà một người dựng lên vì quá sợ bị tổn thương, đến mức tự tay đẩy người còn lại ra xa...

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022