Ngày tôi gật đầu làm đám cưới, trong lòng chẳng có chút hồi hộp nào của cô dâu mới. Tôi vừa trải qua một cuộc tình tan vỡ, đau đến mức không còn tin vào đàn ông. Thế nên khi mẹ đưa ra mối hôn sự “được sắp đặt”, tôi nhắm mắt đồng ý: “Thôi thì yên ổn còn hơn dằn vặt”.

Chồng tôi – người đàn ông ấy là bạn thân của chú út. Nghe kể, anh nhiều lần giúp gia đình tôi lúc khó khăn, cả về vật chất lẫn tinh thần. Có lần tôi nghe mọi người trêu, hay 2 người đó yêu nhau nên từ ngày chú tôi mất, anh ta cũng ở vậy đế tận bây giờ. Tôi nghe thì chỉ cười, không để bụng.

Thực ra, anh chỉ hơn tôi 11 tuổi. Ký ức xa xôi duy nhất tôi có về anh là những lần ghé nhà bà hồi tôi học lớp 7. Sau này lớn lên, một lần tình cờ gặp ngoài phố, tôi đi cùng bạn trai, còn anh chỉ cười chào như 1 người chú quen biết.

Trước đám cưới, chúng tôi gặp nhau đúng hai lần. Một lần đi ăn, một lần đi xem phim. Anh cứng nhắc, chẳng dám chạm vào tay tôi. 38 tuổi rồi còn như này thì bảo sao chẳng ế vợ. Nhưng đổi lại, anh chiều tôi hết mực, đặc biệt trong chuyện kinh tế. Thế là tôi tự nhủ: Đời mình coi vậy là xong, yên bình.

0de3b60b3f0c9d12203a17d8ed165960-1757842970207-17578429706971325245947-1757869680037-17578696800971208307199.jpg

Ảnh minh họa

Đêm tân hôn, tôi ngồi trong căn phòng view đẹp lung linh mà lòng lúng túng, vừa mệt vừa ngại. Anh im lặng thật lâu, rồi bất ngờ nhìn tôi chăm chú. Ánh mắt ấy vừa dịu dàng, vừa lấp lánh, như thể anh đã chờ khoảnh khắc này cả đời. Và rồi anh nở một nụ cười tinh quái, không giống vẻ nghiêm nghị như mọi khi làm tôi không biết nên vui hay nên khóc.

Anh khẽ nói: "Em biết không… thật ra, anh thích em từ lâu rồi nhưng nghĩ khoảng cách của chúng ta quá lớn. Em thì cứ 1 điều chú, anh thì cách em gần 1 thế hệ. Không nghĩ 1 ngày cô bé mình quen năm cô ấy 12 tuổi sau này lại thành vợ mình. Thật kì diệu!".

Tôi ngẩn người. Người đàn ông tưởng khô khan, lạnh lùng ấy, hóa ra ôm trong lòng một bí mật dịu dàng suốt bao năm.

Anh lấy trong ngăn kéo tủ ra 1 quyển album kiểu ngày xưa, trong đó có rất nhiều ảnh tôi hồi học cấp 3, đại học...

Nghe xong, tim tôi bỗng chao đảo. Hóa ra, người tôi tưởng “già khụ” lại là người kiên nhẫn nhất, dịu dàng nhất. Nụ cười ngượng nghịu kia, hóa ra là niềm hạnh phúc bị kìm nén quá lâu, giờ mới được thốt ra.

Đêm ấy, tôi nhận ra: Đôi khi hôn nhân không khởi đầu từ tình yêu nồng nhiệt, mà từ sự âm thầm chờ đợi và trân trọng. Trời ơi, hóa ra tôi đã cưới đúng người chỉ là mất rất lâu mới nhìn ra.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022