Tôi đến nhà chị gái vào hôm thứ Sáu tuần trước. Chị vừa vo gạo, vừa ríu rít hỏi tôi muốn ăn gì, anh rể thì lúi húi ngoài ban công bê vào một rổ rau, còn trêu chị: "Có em út lên, cho vợ nghỉ trực nhật một bữa, nay chồng nấu nướng dọn dẹp rửa bát, hai chị em chỉ việc ngồi buôn chuyện và chờ cơm". Chị cười toe toét, còn tôi thì chợt thấy sống mũi cay cay bởi tôi chưa bao giờ được nghe chồng nói một câu tình cảm như vậy.

Tôi xin nghỉ phép một tuần, nói dối là muốn đổi gió cho khuây khỏa đầu óc, nhưng thật ra là để đi trốn. Ở nhà, chồng tôi – Huy – lúc nào cũng cau có, đụng chuyện gì cũng gắt. Tôi ho một cái lúc con học bài cũng bị mắng, cơm canh không đúng ý là ném đũa, tôi đi làm về muộn một chút là bị dằn hắt bằng những câu chua chát. Huy không đánh tôi, nhưng tôi thấy còn đau hơn cả việc bị anh đánh.

Mỗi ngày ở nhà chị, tôi lại thấy một kiểu tình cảm khác lạ. Anh rể không phải người ga lăng quá mức, cũng không phải mẫu đàn ông lãng mạn, nhưng anh ấy nhẹ nhàng với chị. Sáng nào cũng pha cho chị cốc nước ấm, tối đi làm về lại hỏi: "Hôm nay vợ đi làm có mệt không?" . Lúc tôi giặt đồ, anh rể đi ngang qua còn hỏi: "Em phơi sao mà áo chị nhăn hết thế này, có cần anh chỉ cách gấp không?". Tôi tưởng anh đùa, quay ra không ngờ anh rể đứng bên cạnh, làm mẫu cho tôi cách phơi mấy cái váy dài của chị, rồi lại hướng dẫn cách gập quần áo sau khi khô. Chị gái từ trong nhà đi ra, vừa cười vừa bảo: "Anh rể em khó tính lắm đấy, càng việc nhỏ càng hay để ý lắm".

Tôi thấy tủi thân. Chồng tôi có bao giờ để ý chuyện quần áo của vợ bị nhăn hay không đâu, anh chỉ quan tâm tiền điện sao tốn thế, tiền ăn tháng này sao mà bị âm khiến lúc nào tôi cũng chìm trong áp lực mình là kẻ không biết vun vén gia đình.

22-1748693740857877687567-1748703756697-17487037569461956100449.png

Ảnh minh họa

Hôm thứ Năm, khi đang ngồi bóc vỏ hành giúp chị trong bếp, tôi nhận được điện thoại của chồng. Anh nói con bé bị sốt, bảo tôi về ngay. Tôi bảo để mai tôi bắt xe, vì giờ tối rồi. Anh quát lên giữa điện thoại: "Tôi biết ngay mà! Cô đi là chỉ lo sướng thân cô. Con nằm li bì ở nhà thì mặc kệ hả?".

Tôi ấm ức rơi nước mắt. Bên ngoài phòng bếp, chị tôi đang rửa bát, anh rể đứng bên cạnh úp lên giá bát giúp chị. Tôi không dám khóc to, chỉ quay lưng đi, giả vờ như bị hành làm cay mắt. Chị đưa tôi cái khăn và nói: "Em có cần về luôn không, chị và anh rể đưa về".

Dù không biết là chồng nói thật hay nói dối chuyện con sốt, nhưng tôi cũng không thể ở lại, vì sợ nếu con sốt thật, chồng tôi chẳng biết xử lý thế nào. Thế là tôi thu dọn quần áo, anh rể thì gọi taxi. Trên xe, chị tôi bảo: "Về nhà, đừng cãi, nhưng cũng đừng nhịn quá. Đàn bà chịu đựng giỏi quá, người ta tưởng là mình không biết đau". Anh rể cũng nói: "Có gì thì cứ gọi cho anh chị, người một nhà, không cần khách sáo".

Tôi lặng lẽ gật đầu. Tôi biết anh chị hiểu, dù chưa bao giờ tôi kể. Tôi thèm hơi ấm gia đình như nhà chị gái mình, vợ chồng yêu thương quý trọng và giúp đỡ nhau. Tôi không biết, sau này tôi sẽ quay về sống tiếp như cũ, lầm lũi cam chịu, hay sẽ dám nghĩ đến một con đường khác?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022