4f4e370be191f63c586bc983ae227bfb-1746169322955891215074-34-0-784-1200-crop-174616933099791810975.jpg

Tôi về làm dâu được chưa đầy 3 tháng, vẫn còn đang trong giai đoạn làm quen với nếp sống của nhà chồng. Tôi luôn cố gắng hòa nhập, sống chan hòa với mọi người, nhưng có lẽ tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ cần mình tốt thì sẽ được đối xử công bằng.

Mọi chuyện xảy ra khi con trai chị chồng tôi, thằng bé mới 3 tuổi bị sốt virus. Chị chồng ngay lập tức đưa con vào bệnh viện tư đắt tiền, chọn phòng dịch vụ cao cấp nhất, mặc dù lúc đó bác sĩ đã bảo có thể về nhà điều trị vì tình trạng của bé không đáng lo ngại nhưng chị chồng vẫn nhất quyết phải cho cháu vào viện nằm.

Nói thật là chuyện nhà chồng, lại còn liên quan đến nhà chồng của chị chồng nên tôi không hề tham gia góp ý gì hết, chỉ là nghĩ hơi tiếc của cho chị, nằm viện đấy tốn kém lắm! Tôi cũng lo lắng cho cháu, nên thỉnh thoảng lại lên thăm, mua đồ ăn, trái cây cho hai mẹ con. Tôi cũng dự định là nhét 2 triệu vào phong bì gửi chị chồng gọi là tẩm bổ cho cháu.

Nhưng rồi, sau 10 ngày nằm viện, khi chị chồng đưa con về, tôi bàng hoàng khi bố mẹ chồng và chị ấy thản nhiên gọi tôi vào viện. Tôi đang trong giờ làm nhưng nghĩ là có chuyện quan trọng nên vội vội vàng vàng chạy ngay vào viện.

Vừa vào đến nơi thì thấy mẹ chồng, bố chồng và chị chồng đang chuẩn bị đồ để cho cháu xuất viện. Thấy tôi, họ liền chìa ra hóa đơn thanh toán viện phí.

- Cháu nó bị ốm, ở nhà này thì dâu trưởng phải lo viện phí cho mọi người. Đây là quy định và là truyền thống của nhà này. Tổng hết 30 triệu, con thanh toán đi!

Tôi đứng hình. 30 triệu – một số tiền không hề nhỏ với tôi, nhất là khi tôi mới về nhà chồng, chưa có thu nhập ổn định. Tôi ngỡ ngàng hỏi lại:

- Sao lại là con ạ? Anh chị với nhà bên đấy không có tiền hay có khó khăn gì về kinh tế ạ?"

Mẹ chồng tôi lạnh lùng đáp.

- Dâu trưởng ở họ nhà này thì phải có trách nhiệm với gia đình. Cháu là cháu chung, con không lo thì ai lo?".

Tôi tìm đến chồng, hy vọng anh sẽ đứng ra nói giúp vài lời. Nhưng anh chỉ thở dài.

- Em cứ đóng đi, coi như giúp đỡ gia đình. Mình là dâu mới, đừng để bố mẹ và chị ấy mất lòng.

Lúc ấy tôi đứng hình thật. Đời tôi nghe thấy chuyện thao túng tâm lý nhiều rồi nhưng thao túng kiểu thô thiển và kém thuyết phục thế này thì đúng là lần đầu được chứng kiến. Thế nào là truyền thống gia đình? Thế nào là dâu trưởng phải lo là chuyện đương nhiên?

Tôi thực sự thất vọng. Tại sao anh không dám lên tiếng? Tại sao tôi, 1 cô gái mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, chưa một ngày được gia đình chồng quan tâm chăm sóc đã phải gánh khoản tiền lớn như vậy?

Nếu chồng tôi mà nói ngay từ đầu nhà anh có truyền thống bòn tiền con dâu thì tôi xin phép xách váy chạy từ tám đời nào rồi chứ ở đấy mà dâu trưởng với chẳng dâu thứ!

e69b5b182fd373d1390697fec6b05f8e-17461692948281760771826.jpg

Khi tôi tỏ ý không đồng ý, cả nhà chồng bắt đầu có thái độ khác. Chị chồng thì lườm nguýt, bố mẹ chồng thì nói xa xôi.

- Đàn bà, con gái bây giờ ích kỷ nhỉ! Về nhà chồng ở rồi nhưng vẫn có tư tưởng tiền cất đi làm của riêng cơ. Ngày xưa các cụ làm dâu, có đồng nào dành dụm hết cho nhà chồng ấy chứ!

Tôi cảm thấy mình bị dồn vào chân tường. Nếu không trả tiền, tôi sẽ bị coi là người vô trách nhiệm, ích kỷ. Nhưng nếu trả, tôi sẽ trở thành cây ATM của nhà chồng, và lần sau, họ sẽ càng đè nặng lên tôi nhiều hơn.

Cái trò đời hay lắm, nhờ được lần 1 sẽ có lần 2, mà đã có lần 2 thì họ sẽ nghĩ mình dễ bị thao túng mà nên sẽ có lần 3. Sau đó mà không làm được thì sẽ quàng thành trách nhiệm của mình.

Cuối cùng, tôi quyết không chi đồng nào mà chỉ đưa cho chị chồng phong bì 2 triệu. Chị bóc ra xem ngay trước mặt tôi, thấy có mỗi 4 tờ tiền, chị cầm tiền nhét túi còn phong bì ném vào người tôi và nói tiền nào đi tiền nấy. Tiền này cho cháu chị xin nhung vẫn phải trà tiền viện phí.

Tôi không thể mãi im lặng và chịu đựng. Nếu cứ nhún nhường, họ sẽ càng lấn tới. Còn ông chồng quý của tôi nếu không bảo vệ được vợ mình thì cũng thôi giải tán nhanh cho sớm chợ.

Tôi nói thẳng là tôi từ chối trả khoản tiền này. Còn nếu mọi người vẫn nhất quyết ép tôi trả thì được tôi sẽ bán chiếc nhẫn vàng mà bố mẹ chồng tặng con trai mình hôm cưới để lấy tiền trả.

Mọi việc này dù cuối cùng giải quyết như thế nào thì tôi vẫn sẽ sống tử tếvới nhà chồng, nhưng tử tế không có nghĩa là để người khác lợi dụng. Lần sau, nếu ai đó muốn tôi chi tiền, họ sẽ phải nghe một câu trả lời dứt khoát:

- Tôi không có nghĩa vụ phải trả tiền cho việc này. Hãy tự lo liệu!

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022