Làm account ở công ty quảng cáo, tôi đã quen với việc khách hàng thay đổi ý tưởng như trở bàn tay, hôm nay bảo "rất hay", mai lại nhắn "xem lại toàn bộ". Nhưng chưa bao giờ tôi rơi vào tình huống hoang mang đến mức suýt ngã quỵ… chỉ vì một câu thiếu dấu chấm.

Tháng trước, công ty tôi chạy đấu thầu dự án truyền thông lớn cho một thương hiệu bất động sản đình đám. Ngân sách hơn 20 tỷ, một trong những gói "đinh" của quý này. Tôi là account chính, lo toàn bộ proposal, báo giá, ý tưởng phối hợp team sáng tạo. Trực tiếp làm việc với giám đốc marketing phía khách – chị D., cực kỳ sắc sảo, quyết liệt và bận rộn. Rất may trong buổi cafe gần đây nhất chị cho tôi cơ hội, còn nói đùa khiến tôi cảm nhận sự thân thiện.

Sau 2 tuần đi qua đủ 5 vòng duyệt, chỉnh tới chỉnh lui bản proposal không dưới 8 lần, tôi gửi bản chính thức qua email vào tối muộn thứ Sáu.

9h sáng thứ Bảy, khi đang đi chợ với mẹ, tôi nhận được tin nhắn Zalo từ chị D. – đúng 1 dòng, không dấu câu, không icon, không lời chào: "Không duyệt phương án này tôi thất vọng".

Tôi chết sững, hông duyệt? Thất vọng?

Tôi đứng như trời trồng giữa quầy rau, mẹ gọi 3 lần không nghe.

Nhắn lại hỏi lại thì… seen mà không trả lời. Tôi đành gửi lại câu hỏi qua email kèm lời xin lỗi nếu có điểm nào chưa phù hợp nhưng đến chiều vẫn là sự im lặng.

Chiều đó, tôi lên công ty, mở lại toàn bộ log chat, lịch họp, bản ghi âm, lục lại từng điểm góp ý cũ. Thật lòng mà nói, tôi thấy lần cuối mình gửi đi là bản chỉnh ổn nhất, đã đáp ứng mọi feedback chị D. đưa ra. Khó hiểu thật sự.

Tôi ngồi nhìn lại tin nhắn một lần nữa và bỗng nhiên nhận ra:

Nếu có dấu chấm ở giữa câu, thì ý nghĩa thay đổi hoàn toàn:

"Không duyệt phương án này. Tôi thất vọng", thật sự hủy.

"Không duyệt. Phương án này tôi thất vọng", cũng là từ chối.

Nhưng nếu: "Không. Duyệt phương án này. Tôi thất vọng" là duyệt nhưng thất vọng vì gì khác?

shutterstock704805316-1752822059454-1752822059915693165745-1752858953904-1752858954030776286597.jpg

Ảnh minh họa

Tôi quyết định không ngồi yên nữa, tôi mạo hiểm nhắn lại: "Chị D., em xin phép hỏi rõ để không hiểu nhầm. Chị muốn nói không duyệt, vì chị thất vọng hay chị duyệt rồi, nhưng thất vọng vì điều gì khác?

Em xin lỗi nếu làm phiền sáng cuối tuần, nhưng chỉ một dấu chấm sẽ quyết định rất nhiều tâm sức và cả đội ngũ tụi em chờ xác nhận để triển khai tiếp ạ".

10 phút sau, chị nhắn lại: " À chết. Chị nhắn nhanh lúc xử lý việc nhà. 'Không. Duyệt phương án này. Tôi thất vọng vì không có thêm thời gian nghỉ ngơi vì bên em nhanh quá', chị đùa cô chút thôi mà vội lại gõ thiếu chữ".

Tôi ngồi phịch xuống ghế, nghĩ đến buổi cafe hôm trước, chị có tâm sự chị là mẹ đơn thân khá bận rộn. Vậy là tôi lại táo bạo hẹn chị đi cafe tiếp, lần này không phải đối tác mà muốn làm bạn với chị.

Sáng thứ Hai, sếp gọi tôi vào họp nội bộ, rồi bắt đọc lại tin nhắn đó cho cả phòng nghe. Sau khi tôi đọc xong, sếp cười, vỗ vai: "Khá đấy! Đối tác khen em nhiệt tình có tâm, cứ thế phát huy nhé!".

Tuần sau, tôi được thưởng nóng. Và quan trọng hơn, tôi học được một điều: Trong công việc, đừng bao giờ ngại hỏi lại. Một phản ứng kịp thời có thể cứu cả một thương vụ, một team… và cả sự nghiệp của chính mình.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022