Trước đây, tôi vẫn nghĩ giữa chị em ruột thịt, chuyện tiền bạc nếu đã giúp thì coi như một sự san sẻ, miễn là trong lòng không quá nặng nề. Nhưng tôi đã lầm hoặc đúng hơn là tôi đã tự đẩy mình vào một cái thế rất khó thoát ra.

2 năm trước, chị gái tôi tìm đến, chị nói muốn vay 300 triệu để làm ăn, hứa chỉ vài tháng là xoay được, muộn lắm cũng 1 năm sẽ trả đủ, chị nói khi đó với vẻ rất tự tin, rất chắc chắn. Tôi nhìn chị, người đã từng che chở tôi suốt thời thơ ấu, người mà tôi vẫn nghĩ là mạnh mẽ và bản lĩnh nên không nỡ từ chối.

Số tiền đó không phải của riêng tôi, đó là tiền tích góp chung của vợ chồng tôi, để dành cho những dự định lớn hơn. Tôi đã lén lấy ra mà không nói với chồng. Tôi tự nhủ chỉ là tạm thời, chị trả sớm thì mọi thứ vẫn yên ổn, không ai biết, không ai tổn thương nhưng 2 năm trôi qua, chị chưa trả tôi một đồng nào.

unnamed8-17666319402561774509498-1766651768765-1766651769838555070753.jpg

Ảnh minh họa

Ban đầu chị viện đủ lý do, nào là việc chưa thuận, nào là đối tác chậm tiền, nào là cần thêm thời gian để xoay vòng vốn. Mỗi lần chồng hỏi đến khoản tiết kiệm, tôi lại lảng sang chuyện khác, hoặc nói tiền vẫn để nguyên chưa động tới.

Gần đây, chồng tôi bắt đầu nói ý tứ về việc lấy tiền đầu tư mua bất động sản. Mỗi lần nghe anh nhắc, tim tôi lại đập nhanh hơn. Tôi sợ khoảnh khắc anh kiểm tra và phát hiện ra số tiền thiếu hụt.

Tôi bắt đầu thúc chị trả tiền, lúc đầu còn nhẹ nhàng, còn giữ ý song thấy chị chỉ ậm ừ, bảo tôi thông cảm đợi thêm khiến tôi nóng ruột gan. Tôi thấy chị vẫn đi du lịch nước ngoài, ăn uống sang trọng, check in ở những nơi xa xỉ, thế mà có vài trăm triệu tiền vay nợ em gái, chị mãi không trả.

Tôi hỏi thẳng chị, tôi đang rất áp lực, nếu chuyện này vỡ ra, chồng tôi sẽ trách, gia đình tôi sẽ bất ổn, thế mà chị không tỏ ra áy náy, chỉ nói làm ăn cần vốn, tiền chưa rút ra được, tôi là em ruột thì phải hiểu và chờ.

Tôi nhận ra trong câu chuyện này, tôi là người duy nhất lo lắng. Chị gái tôi vẫn sống cuộc sống của chị còn tôi thì ngày nào cũng thấp thỏm, sợ hãi, tự dằn vặt mình vì đã giấu chồng.

Tôi bắt đầu cáu gắt vô cớ, ngủ không yên, chỉ cần nghe chồng nhắc đến tiền là tôi thấy mệt. Tôi không dám nói thật vì tôi sợ hậu quả, tôi cũng không dám buông xuôi, vì đó là 300 triệu, không phải số tiền nhỏ với gia đình tôi.

Có lúc tôi tự hỏi, nếu ngày đó tôi thẳng thắn nói với chồng, mọi chuyện có khác không. Hay nếu bây giờ tôi chấp nhận nói ra, đối diện với trách móc, với rạn nứt, thì tôi có nhẹ lòng hơn không?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022