Từ khi gia đình đó dọn về sát vách, cả xóm tôi cứ bàn tán không ngớt. Căn biệt thự trắng cao ngất, tường xây kín, cổng sắt lúc nào cũng khóa chặt. Ban ngày cũng hiếm khi nghe tiếng động, ban đêm chỉ thấy ánh đèn vàng vọt hắt ra từ một vài ô cửa sổ. Người ta bảo trong nhà chỉ có hai ông bà già, con cái ở thành phố thỉnh thoảng mới về. Nhưng điều khiến ai cũng xì xào chính là chuyện giúp việc, cứ một, hai tháng lại có người mới xuất hiện, rồi nhanh chóng biến mất.

Tôi tò mò nên hay đứng trên ban công nhìn sang. Những cô giúp việc ban đầu vào nhà còn tươi cười, nhưng chỉ ít hôm sau, gương mặt đã hốc hác, lặng lẽ, như mang nỗi sợ hãi nào đó. Có lần giữa đêm, tôi nghe tiếng khóc vọng ra từ căn biệt thự, rồi tiếng quát tháo của một người đàn ông, tiếng vỡ của đồ đạc bằng sứ vang vọng. Sáng hôm sau, cổng mở từ sớm, người giúp việc xách túi quần áo bỏ đi.

Rồi tin đồn họ đang tuyển gấp giúp việc, trả tới 15 triệu đồng mỗi tháng lan khắp xóm. Con số ấy khiến lòng tôi chộn rộn. Nhà tôi đang cần tiền, 15 triệu đủ để xoay xở bao thứ, lương công nhân của tôi có 8 triệu, làm thêm ca mới được 10 triệu, giờ đi làm giúp việc ngay bên cạnh, có thể chạy về nhà mình bất cứ lúc nào cần gấp, lương lại cao, khiến tôi đắn đo suy nghĩ mãi. Nhưng nghĩ đến cảnh những người trước đều bỏ đi, tôi lại chùn bước. Họ không nói lý do, rời đi cũng không muốn ai nhìn thấy, thế nên tôi cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà khiến họ như thế.

59-17566217198742131949577-1756786386366-1756786386488599727095.png

Ảnh minh họa

Một buổi trưa, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng kêu từ nhà bên vọng sang, yếu ớt mà dai dẳng. Tôi tò mò lấy thang, trèo lên nhìn qua bên tường thì thấy đó là một người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là bà chủ nhà, nằm trên một chiếc ghế gỗ ngả lưng, phơi nắng ở hiên nhà. Giọng bà cứ kêu âm ỉ, có vẻ muốn nói gì đó nhưng ông ở trong nhà quát lấn át tiếng bà. Sau đó tôi thấy ông ném cái ấm nước ra hiên nhà, vỡ tan tành như dằn mặt bà. Tôi rùng mình, bất giác nghĩ có phải vì ông quá khắt khe, cay nghiệt nên chẳng ai chịu nổi?

Chiều hôm đó, khi tôi đi chợ về ngang cổng, bỗng thấy một cô gái trẻ bước vội ra, tay xách theo túi đồ lỉnh kỉnh. Gương mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn, thấy tôi, cô ấy bỗng thở phù nhẹ nhõm, tôi liền dừng lại hỏi thăm thì mới biết cô ấy thấy tuyển giúp việc nên định đến làm, song mới chỉ nửa ngày đã phát hiện ra không ổn. Bà chủ liệt nửa người, không nói được, không tự chủ vệ sinh, mọi thứ đều cần có người giúp. Ông thì ghê gớm, làm việc gì không hợp ý là ông quát mắng, ném đồ đạc, không cần biết có trúng người giúp việc không, nếu trúng thì ông đền tiền thuốc thang... Còn con cái của ông bà thì làm việc trên thành phố, chỉ gọi phỏng vấn qua video. Thấy không ổn nên cô gái trẻ này vội xin nghỉ việc rời đi, quyết không ở lại dù lương cao đến mấy.

Biết rõ hoàn cảnh, tôi vẫn nghĩ mình có thể chịu được, vì tôi có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, trước kia bố đẻ tôi ốm, tôi cũng từng chăm ông suốt nửa năm trời nên rất kiên nhẫn và cũng am hiểu tâm lý người bệnh. Còn về ông chủ thì chỉ cần tôi nhịn là cũng qua. Vậy mà chồng tôi phản đối kịch liệt. Tôi không biết có nên cố gắng thuyết phục chồng, để mình thử sức không? Biết đâu hợp tính ông bà, yên ổn làm giúp việc bên đó thì không phải lo chạy ăn từng bữa nữa.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022