Tôi không thắng anh bằng nước mắt. Tôi thắng bằng cách bước ra, ngẩng cao đầu và không bao giờ ngoái lại...
Tôi từng nghĩ mình chịu đựng giỏi
Chúng tôi cưới nhau được 8 năm. Một mái nhà, hai đứa con, một người vợ luôn tất bật từ sáng đến tối, một người chồng càng ngày càng vắng mặt.
Tôi quen với việc tự đưa con đi học, tự đón, tự họp phụ huynh, rồi tối về nấu cơm một mình. Anh bảo "bận họp", "đối tác giữ lại", "đang xây dựng mối quan hệ làm ăn"… Tôi tin. Hoặc tôi muốn tin.

Ảnh minh họa
Một lần, con gái 5 tuổi nói bâng quơ trong bữa cơm: "Mẹ ơi, sao bố không bao giờ ăn cơm với mình?".
Tôi lặng người. Rồi tối hôm đó, tôi lén mở điện thoại anh. Mật khẩu không đổi. Tin nhắn thì đầy. Hình ảnh, đoạn chat, lịch hẹn… một thế giới khác - nơi tôi hoàn toàn không tồn tại.
Tôi không khóc, chỉ cẩn thận chụp lại tất cả, rồi để điện thoại lại như chưa có gì xảy ra.
Hôm sau, tôi nộp đơn ly hôn. Anh không tin, vẫn tưởng tôi dọa... Cho đến ngày ra tòa.
Vai diễn của người chồng "ăn năn"
Tôi ngồi lặng lẽ, luật sư nói thay tôi. Còn anh, lần đầu tiên biết khóc giữa đám đông, nói yêu vợ, thương con, chỉ "lầm lỡ", mong được tha thứ.
Tòa hòa giải. Tôi thì vẫn lặng im, không phải vì tôi còn do dự mà vì tôi hiểu, tôi không nợ ai sự cao thượng nào cả.
Nhưng vì đứa con lớn đang ôm lấy chân tôi khóc nức nở, tôi đồng ý lùi lại, cho anh một cơ hội. Tòa tạm đình chỉ vụ án.

Ảnh minh họa
6 ngày sau, tôi bắt gặp anh và "người cũ" tại một quán cà phê nhỏ. Không tay trong tay, không ôm hôn nhưng ánh mắt, cử chỉ, cách anh ngồi quay lưng về phía tôi… không còn gì để nói thêm.
Tôi lặng lẽ rời đi, không chụp ảnh, không quay clip nữa. Tôi chỉ đến thẳng văn phòng luật sư, xin tái nộp đơn.
Tôi quay lại và kết thúc thật đẹp
Tòa mở lại phiên xử sau 6 ngày. Lần này tôi không cần phải phân trần nhiều. Tôi chỉ nói một câu: "Tôi đã tha thứ một lần. Nhưng anh vẫn chọn quay về nơi từng khiến tôi đau".
Khi bước ra khỏi tòa, anh đột nhiên quỳ gối giữa hành lang. Đám đông xì xào, người ái ngại, người thương cảm. Nhưng tôi không dừng lại, chỉ quay đầu nói nhẹ:
"Anh quỳ vì mất vợ hay vì mất luôn cả vỏ bọc đạo đức mà anh gắng giữ bấy lâu?".
Tôi từng nghĩ nếu mình nhún nhường, yêu thương đủ đầy thì sẽ giữ được trái tim người đàn ông bên cạnh. Nhưng tôi quên mất một điều: Trái tim không thể giữ bằng hi sinh một chiều.
Tôi không trách anh đã thay đổi. Tôi chỉ tiếc ngày anh thay đổi, tôi vẫn còn đang là chính mình, vợ của anh, mẹ của con anh, người phụ nữ duy nhất tin rằng gia đình còn cứu vãn được.
Cho đến một ngày, tôi hiểu: Muốn giữ lại cuộc đời mình, thì phải biết rời đi đúng lúc.
Lời nhắn từ trái tim:
Nếu bạn đang ở trong một cuộc hôn nhân mà sự im lặng đã thay cho đối thoại, thói quen thay cho yêu thương và lòng tin thay bằng kiểm soát... thì có lẽ bạn cũng cần dừng lại và tự hỏi: Mình đang cố giữ gia đình hay chỉ đang giữ lại danh xưng vợ chồng cho một mối quan hệ rỗng tuếch?
Ly hôn không phải thất bại mà là cách ta ngừng làm "cái bóng" trong đời ai đó và trở lại là ánh sáng trong đời mình.