Tôi sống chung với mẹ chồng từ lúc sinh bé Bon. Bà là người phụ nữ kỹ tính, ưa gọn gàng, lên kế hoạch mọi việc đâu ra đó, đến mức ghi sổ từng cuộn giấy vệ sinh. Ban đầu tôi cũng khó chịu, sau dần hiểu bà không keo kiệt, chỉ là muốn kiểm soát mọi thứ rõ ràng.

Chồng tôi hay đi công tác, con thì gửi bà trông từ sáng tới chiều. Mẹ chồng tôi khá trẻ, năm nay mới 49 tuổi, rất thích lướt mạng và tư duy thức thời. Bà chẳng than gì, vẫn chăm cháu rất chu đáo, nhưng tôi biết... sống chung ba thế hệ không tránh khỏi những va chạm nhỏ.

Một hôm đang làm việc, tôi nhận được tin nhắn từ mẹ chồng: "Mẹ gửi con bảng thống kê chi phí nuôi Bon từ lúc sinh đến nay để con tiện theo dõi".

Tôi bật cười. Gì chứ, mẹ chồng mà làm Excel thì chắc có cả dòng "sữa chua hương dâu 6 hộp khuyến mãi".

Quả không sai. File mở ra chi chít con số, cột ngày tháng, mục đích chi tiêu, có cả link đính kèm sản phẩm. Đúng kiểu "chị dâu Google Sheet", tôi cười phá lên.

Nhưng rồi... tôi kéo xuống dòng cuối cùng và chết lặng.

imagedaidoanketvn-images-upload-vanht-03262023-0-1754554768363-17545547692691209019057-1754562902313-1754562902396756750684.jpg

Ảnh minh họa

Có một dòng ghi đậm: "Tháng 8/2025 – dự kiến nhập viện, xạ trị lần 2 đề phòng không chăm cháu được, sắp xếp giúp việc thay".

Bên cạnh là một dòng chú thích nhỏ: "Tiền tích lũy trong 3 năm trông Bon để lại cho mẹ Bon thuê người thay mẹ chăm cháu nếu cần".

Tôi buông máy, tim thắt lại, chân đứng không vững, nước mắt trực trào ra.

Không ai trong nhà biết bà bị tái bệnh, không một lời than vãn, không gương mặt mệt mỏi. Mỗi sáng bà vẫn nấu cháo, chơi xếp hình, đọc truyện cho Bon như không có chuyện gì. Mỗi cơn đau bà đều lặng lẽ giấu.

Tôi từng nghĩ mẹ chồng chỉ là người kỹ lưỡng, nguyên tắc. Nhưng đằng sau cái file Excel tưởng là "kỳ khôi" ấy... là cả một sự chuẩn bị lặng lẽ, thương con thương cháu đến đau lòng.

Ai nói bà vẫn còn trẻ khỏe thì không phải lo chứ, có những người như mẹ chồng tôi đấy, nhìn thì lúc nào cũng vững chãi tươi cười nhưng thực chất như cây chuối trước gió bão, có thể đổ gục bất cứ lúc nào.

Không phải ai lên bảng chi tiêu cũng là tính toán. Có những người chọn cách ghi lại... vì họ sợ mình không còn đủ thời gian để nói hết tình thương bằng lời. Tự nhiên tôi thấy bản thân tệ quá, bao năm phụ thuộc, ỷ lại vào bà, giờ khi bà kiệt sức còn nghĩ để tiền cho cháu. Tôi thấy mình có lỗi quá, tôi phải làm gì để giúp mẹ chồng đây?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022