Từ ngày cưới, tôi luôn tin chồng là người đàn ông tử tế. Anh hiền lành, chịu khó, chưa từng to tiếng với tôi. Nhưng vài tháng gần đây, anh thường xuyên về muộn. Khi tôi hỏi, anh chỉ nói “bận việc ở công ty”, ánh mắt tránh đi.

Người làm vợ nhạy cảm lắm. Dù anh không nói, tôi vẫn cảm nhận được có điều gì đó đang thay đổi. Không phải mùi nước hoa lạ hay dấu son trên cổ áo – những dấu hiệu ngoại tình thường thấy mà là sự xa cách trong từng câu nói, cái chạm tay.

Tối hôm ấy, đồng hồ đã điểm 12 giờ, anh mới lặng lẽ mở cửa vào nhà. Tôi nằm quay mặt vào tường, giả vờ ngủ. Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần, tôi nghĩ thầm: “Nếu anh làm gì mờ ám, mình sẽ biết ngay”.

Anh ngồi xuống mép giường, nhưng thay vì chạm vào tôi hay kiểm tra điện thoại, anh khẽ thở dài. Rồi anh lục túi, lấy ra một tấm phong bì dày, lặng lẽ giấu vào ngăn kéo bàn làm việc. Tiếp đó, anh mở ngăn tủ nhỏ, lấy một hộp thuốc ra, đứng rất lâu bên cửa sổ, như đang đấu tranh điều gì.

Tim tôi đập thình thịch. Ngoại tình thì ít nhất còn có lý do để đối thoại, để níu kéo. Còn đây… tôi không biết mình sắp đối diện với chuyện gì.

Sáng hôm sau, khi anh đi làm, tôi mở ngăn kéo. Bên trong là 7–8 tấm phong bì, ghi ngày tháng rõ ràng. Mỗi phong bì đều chứa gần 5 triệu. Trong hộp thuốc kia là thuốc giảm đau liều mạnh và hồ sơ bệnh án chẩn đoán ung thư dạ dày.

uoc-vao-can-phong-bi-mat-cua-chong-nguoiyeucucuachong-tam-eva1-1467717842-width500height300-1755240407749-17552404080761386162831-1755256073274-1755256073344564218927.jpg

Ảnh minh họa

Tôi run rẩy đến mức không đứng vững. Ngày chẩn đoán, bác sĩ ghi rõ “cần nhập viện điều trị ngay”. Nhưng đã 4 tháng trôi qua, anh không nói gì với tôi, chỉ lặng lẽ tích góp tiền để… lo cho tôi sau này.

Khi tôi gọi điện cho bác sĩ, ông bảo: “Chồng cô từ chối điều trị, nói rằng không muốn vợ biết, sợ vợ lo và bệnh này cũng chỉ kéo dài sự sống chứ không khỏi được”. Tôi gục xuống, nước mắt chảy như mưa.

Tối đó, tôi không giả vờ ngủ nữa. Khi anh về, tôi ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa gào lên: “Sao anh lại giấu em? Sao anh tự chịu đựng một mình?”. Anh chỉ khẽ cười, vuốt tóc tôi: "Em biết rồi à? Anh không sợ chết, chỉ sợ em khổ. Anh muốn lo xong mọi thứ đã…".

Điều tôi phát hiện hôm ấy không phải là sự phản bội, mà là sự hy sinh âm thầm đến quặn lòng. Thứ còn tệ hơn ngoại tình với tôi là biết người mình yêu thương đang chịu đựng cơn đau một mình, từng ngày rút ngắn tuổi thọ, chỉ để bảo vệ mình khỏi nỗi lo.

Từ hôm đó, tôi không để anh một mình chiến đấu nữa. Chúng tôi cùng đi bệnh viện, cùng lên phác đồ điều trị. Không biết chặng đường phía trước ra sao, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần nắm tay nhau, mọi nỗi sợ đều nhỏ lại.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022