31e2c32ff9ace45ec57231034fca63a7-1764059843037-1764059843308345546030-142-0-592-720-crop-17640599384641750007198.jpg

Tôi từng nghe nhiều câu chuyện “vợ ở nhà ăn bám” và lòng thấy xót xa cho phụ nữ. Không phải vì tôi sợ bị gọi như thế, mà vì từng nghĩ rằng, xã hội hiện đại rồi mà vẫn có những người đàn ông chưa bao giờ công nhận công sức đóng góp của vợ cho hôn nhân.

Tôi là Lan, 32 tuổi, sống tại Hà Nội. Trước khi lấy chồng, tôi làm cho một công ty nước ngoài, luôn đứng đầu về doanh số. Cưới xong, tôi có bầu, nghén ngẩm, động thai đủ thứ, nên xin nghỉ sớm. Con được 6 tháng, tôi tưởng mình có thể quay lại làm việc, nhưng thằng bé lại bị bệnh về máu. Không nguy hiểm nhưng cần chăm sóc kỹ. Cả nhà chồng khuyên tôi ở nhà làm hậu phương cho chồng, chăm sóc con tốt nhất. Tôi nghe theo, nhưng trong lòng vẫn chạnh lòng vì tiếc công sức mình đã phấn đấu.

Chồng tôi an ủi: “Người giỏi như em, quay lại lúc nào cũng được. Giờ ưu tiên những gì cần trước, anh sẽ luôn đồng hành cùng em”.

Và thế là tôi lao vào vai trò làm mẹ, làm vợ, làm dâu hiền. Khi con tôi 2 tuổi, tôi lại mang bầu đôi, nghĩa là chưa đầy 30 tuổi đã có ba đứa con. Lúc đó, vừa hạnh phúc vừa sợ hãi vô cùng. Minh động viên: “Con cái là duyên, nhiều con nhiều lộc. Em chăm 3 đứa đã đủ vất vả, còn mọi thứ ngoài kia để anh lo”.

Dần dần, tôi quen với việc ở nhà, quanh quẩn bếp núc, bỉm sữa. Tôi yêu chiều chồng hết mức, vì thấy anh vất vả gồng gánh cho cả gia đình. Nhưng rồi một ngày, tôi tình cờ nghe mẹ chồng nói chuyện với chồng: anh nhờ bà đỡ đần con cái để tôi đi làm, còn mình anh không kham nổi. Nghe xong, tôi quyết định phải tự kiếm ra tiền, không thể là gánh nặng cho chồng mãi được.

Ban đầu, tôi không dám kể với ai. Tôi nghĩ mọi người bận rộn, chẳng có thời gian nghe chuyện của mình.

31e2c32ff9ace45ec57231034fca63a7-1764059843037-1764059843308345546030.jpg

Ảnh minh họa

Rồi có hôm liên hoan cùng bạn bè, Minh quá chén và nặng lời: “Cô thì biết cái gì, lúc nào cũng ở nhà. Tôi ra ngoài kiếm tiền khổ thế nào, cô chỉ biết ăn với đẻ!” . Sáng hôm sau anh xin lỗi, nhưng những lời đó vẫn đau đớn vô cùng. Khi say, người ta mới nói ra những gì thường chỉ nghĩ trong đầu.

Tình cờ, công ty tôi dạo này ít việc, chồng cũng bớt nhậu hơn sau một lần đau dạ dày cấp. Một hôm, anh bất ngờ vào phòng tôi và tròn mắt khi thấy tôi đang setup góc chụp để quay vlog sản phẩm. Một cô vợ “ở nhà chỉ ăn với đẻ” lại biết thiết kế, quay dựng video, làm clip rất hợp xu hướng.

Tôi kể cho anh nghe tôi vừa nhận được hợp đồng quảng cáo đầu tiên sau 4 tháng chăm chỉ mày mò. Tôi tận dụng sự đáng yêu của ba đứa con, chia sẻ vlog mẹo hay chăm con, tâm sự làm mẹ, cuộc sống gia đình… Anh suýt rơi nước mắt khi thấy sự thông minh và tư duy của tôi.

Rồi cũng đến ngày tôi tự tin khoe anh số dư tài khoản. Không nhiều nhưng mỗi tháng tôi cũng kiếm được 10-20 triệu. Lúc đó, Minh nhìn tôi, đỏ mặt và thừa nhận: “Anh xin lỗi, từ giờ không dám khinh thường mẹ bỉm sữa nữa”.

Tôi mỉm cười, biết rằng hành trình từ “ở nhà ăn bám” đến tự chủ tài chính chưa bao giờ là dễ dàng, nhưng nó khiến tôi cảm thấy mình vẫn có giá trị, và không ai có thể coi thường những nỗ lực thầm lặng của người phụ nữ trong gia đình.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022