
Trên một diễn đàn kín dành cho phụ nữ, câu chuyện của chị Hoa (tên nhân vật được thay đổi) -người vợ tưởng như "có tất cả" nhưng lại suýt đánh mất mái ấm của mình khiến nhiều người bàn tán.
Chị Hoa chia sẻ, sau nhiều năm kết hôn, vợ chồng chị ít khi cãi vã, nhưng tình cảm lại nguội lạnh dần. Chồng chị – anh Huân vốn là người thẳng thắn, hơi cộc, còn chị bận rộn với công việc đến mức đêm về chỉ muốn nằm vật ra giường. Và rồi, một chi tiết nhỏ khiến chị bàng hoàng nghi ngờ: "Sáng nào tôi cũng thấy giúp việc ôm chăn đi ra từ phòng khách, dù chị ấy có phòng riêng tử tế".
Khi người chồng bắt đầu... lạ
"Người gì mà như lợn ấy, vừa mới sờ vào cái lúc sau đã thấy kéo gỗ", Huân từng buông lời bực dọc, khiến tôi chỉ biết cười trừ: "Em xin lỗi, dạo này nhiều việc quá, chủ nhật em bù cho chồng nhé".
Tôi biết, anh giận. Nhưng đúng là dạo này tôi kiệt sức thật. Con trai nghỉ hè, tôi gửi về ngoại; chị giúp việc tôi cho về quê vài hôm. Không ngờ chị nhất quyết ở lại, bảo "thôi, con cái nhà tôi lớn rồi, để tôi ở trông nhà cho cô yên tâm". Tôi chẳng nghĩ gì, chỉ cảm ơn vì sự nhiệt tình ấy.

Ảnh minh họa
Nhưng rồi, mọi chuyện bắt đầu kỳ lạ. Chị giúp việc – người vốn được bố trí phòng riêng lại đêm nào cũng ôm chăn ra phòng khách ngủ. Camera an ninh ghi rõ mồn một. Tôi bắt đầu nghi ngờ: liệu chồng mình có đang "ăn vụng" với chị ta?
Tối hôm đó, Huân nói sang nhà bạn xem bóng đá. Tôi giả vờ đi ngủ, nhưng thực ra dán mắt vào màn hình điện thoại, theo dõi camera. Đúng 12h đêm, chị giúp việc lại ôm chăn ra phòng khách nằm. Một tiếng… hai tiếng trôi qua, chẳng có gì bất thường. Tôi bắt đầu tự mắng mình đa nghi. Nhưng rồi, khoảng 2h sáng, tôi thấy chị giúp việc bật dậy, đi vào bếp, nấu mì mà là nấu cả một nồi lớn.
Trực giác mách bảo, trong nhà đang có người lạ. Tôi lao xuống cầu thang, mở cửa phòng chị giúp việc. Và rồi, tôi sững người.
Cú twist hết hồn trong căn phòng chị giúp việc
Trước mặt tôi là… chồng tôi, anh Đông hàng xóm và hai gã đàn ông nữa. Họ đang ngồi vây quanh bàn, vừa ăn mì vừa… cắm cúi chơi game. Tôi chết lặng, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Huân cuống quýt giải thích: "Anh thề không có gì khuất tất. Dạo này em bận, anh chán nên rủ mấy ông bạn qua chơi game cho đỡ buồn. Ban ngày đi làm, tối không dám ồn ào, nên toàn tụ tập đêm. Anh thuê chị giúp việc ở lại để… nấu mì, dọn dẹp và giữ bí mật thôi".
Tôi không biết nên khóc hay cười. Hóa ra, tôi thức trắng đêm để rình một "tội lỗi" không tồn tại. Nhưng sâu trong lòng, tôi vẫn hiểu: nếu tôi quan tâm, chia sẻ với chồng nhiều hơn, có lẽ anh đã chẳng cần tìm niềm vui ở đâu khác dù chỉ là chơi game.
Hôn nhân không tan vỡ vì những trận cãi nhau, mà vì những tháng ngày im lặng, ai cũng bận rộn đến mức quên mất người kia cần gì. May mắn là tôi kịp tỉnh ngộ, khi chồng mình mới "mượn game" để giải sầu chứ không phải "mượn người". Và đôi khi, giữ hạnh phúc chẳng cần gì to tát, chỉ là bớt thêm một dự án và dành lại một buổi tối cho nhau.