4-17491313395762109459941-1749168900227-17491689004421477411761-1762241390755-17622413911161345718112-37-0-677-1024-crop-17622414141321113492748.png

Tôi 36 tuổi, làm nhân viên tài chính, thu nhập tạm ổn. Nếu tôi không kể, chẳng ai biết tôi từng sống trong một gia đình giàu có đến mức… chưa bao giờ phải nghĩ đến tiền. Người mang đến "cuộc đời thứ hai" đó cho tôi không phải cha ruột, mà là bố dượng.

Cha ruột tôi mất từ năm tôi 9 tuổi. Mẹ ở vậy suốt 7 năm, đến khi gặp một người đàn ông lịch thiệp, hơn bà 15 tuổi nhưng nhìn phúc hậu, đàng hoàng. Tôi còn nhớ rõ ngày mẹ báo tin sẽ tái hôn, bà nói: "Mẹ không mong giàu sang, chỉ mong con được bình yên, được yêu thương đúng nghĩa".

Và ông đã làm được điều đó. Ông là một doanh nhân thành đạt, có công ty riêng, nhà cửa dư dả. Nhưng điều khiến tôi cảm động nhất là: ông nhận tôi là con ngay từ ngày cưới, không một chút ngần ngại.

Tôi lớn lên trong tình thương đủ đầy. Ông lo cho tôi học hành đến nơi đến chốn, hỏi han từng bữa ăn, giấc ngủ. Chưa bao giờ tôi nghe ông nói "con riêng", dù một lần.

Nhưng đời đúng là chẳng ai biết trước được chữ "ngờ".

4-17491313395762109459941-1749168900227-17491689004421477411761-1762241390755-17622413911161345718112.png

Ảnh minh họa

Năm ngoái, ông phát hiện mắc ung thư. Cả gia đình lao đao. Dù điều kiện kinh tế khá giả, nhưng bệnh tình quá nặng. Chỉ sau 7 tháng, ông mất.

Đám tang xong xuôi, chuyện tế nhị bắt đầu: phân chia tài sản.

Vì ông không có con ruột, chỉ có mẹ con tôi và gia đình bên nội ông – gồm em trai, cháu ruột và một người chị dâu góa. Tất cả ngồi lại. Tôi hồi hộp nhưng cũng nghĩ: "Ông thương tôi như con, chắc không đến mức bỏ rơi mẹ con tôi". Nhưng đời không như phim.

Khi luật sư công bố di chúc, ai cũng im phăng phắc.

60% tài sản: bất động sản và cổ phần công ty, ông để lại cho… em trai ông.

20%: cho một quỹ hỗ trợ trẻ tự kỷ (ông lập từ lâu).

Chỉ 20% còn lại, tương đương khoảng 20 tỷ, là để cho mẹ tôi với điều kiện: phải dùng để chăm lo tuổi già, không được tự ý chuyển nhượng.

Tôi – người con riêng được chăm bẵm từ bé không có tên trong di chúc: Không một đồng, không dòng ghi chú nào như thể tôi chưa bao giờ tồn tại trong đời ông.

Tôi chết lặng. Mẹ còn bình tĩnh hơn tôi, chỉ nói một câu: "Có lẽ ông ấy nghĩ em trai và cháu ruột ông ấy cũng cần tương lai".

Gia đình nội ông vui ra mặt. Họ không che giấu sự nhẹ nhõm khi "người ngoài" như mẹ con tôi gần như tay trắng.

Hôm đó, tôi lái xe đưa mẹ về. Mẹ bảo: "Con đừng hận. Người ta đối xử thế nào là quyền họ, mình đã sống hết lòng rồi". Tôi im lặng, mắt cay xè, thương mẹ nhiều hơn.

Thấm thoắt cũng đã giỗ đầu. Tối hôm ấy, chuông cửa reo, là em trai ông – chú Tư. Chú đưa tôi một phong bì, nói nhỏ: "Ông ấy trước lúc mất có gửi riêng chú, dặn đúng 1 năm sau tang lễ thì đưa cho con".

Tôi run run mở ra. Trong đó là sổ tiết kiệm 8 tỷ đứng tên tôi, không kèm theo gì ngoài một mẩu giấy viết tay: "Xin lỗi con vì không để tên trong di chúc, vì chú bác sẽ không để yên. Đây là số tiền riêng bố cất từ trước, không ai biết. Con đừng buồn vì cái tên trên giấy tờ. Máu mủ hay không, lòng người mới là thứ chứng minh".

Tôi bật khóc ngay tại chỗ. Hóa ra ông không vô tình. Ông hiểu rõ người nhà mình. Ông bảo vệ mẹ con tôi theo cách kín đáo nhất.

Khoảnh khắc đó tôi mới hiểu: Có những sự chia ly vẫn ấm áp. Có những người không sinh ra mình, nhưng sẵn sàng dành cả đời để mình không thiếu thốn thứ gì kể cả khi họ đã nhắm mắt xuôi tay.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022