Tôi lấy chồng năm 24 tuổi, cái tuổi còn khá trẻ và mang theo nhiều mộng mơ về một cuộc sống hôn nhân tự do. Nhưng đời không như là mơ, mẹ chồng tôi là một người phụ nữ nông thôn điển hình, chắt chiu, tiết kiệm và cực kỳ nghiêm khắc. Ngay ngày đầu về làm dâu, bà đã ra "thiết quân luật": "Hai đứa còn trẻ, chưa biết quản lý tiền nong. Từ tháng này, mỗi tháng đưa mẹ 70% lương, mẹ giữ hộ, bao giờ cần việc lớn mẹ đưa".

Lúc ấy, tôi sốc. Tôi cảm thấy như mình bị tước đoạt quyền tự do. Tôi cãi nhau với chồng một trận tơi bời, nhưng anh là người con hiếu thảo, anh thuyết phục tôi rằng mẹ chỉ muốn tốt cho chúng tôi. Miễn cưỡng, tôi đồng ý nhưng trong lòng dấy lên một sự bất mãn vô cùng lớn.

Suốt 6 năm qua, cuộc sống chung đụng thực sự ngột ngạt với tôi. Mẹ chồng tôi tiết kiệm đến mức khắc khổ. Bà soi từng số điện, nhắc nhở từng giọt nước. Thấy tôi mua cái váy mới 300 nghìn, bà chép miệng: "Váy vóc gì mà đắt thế, bằng cả tạ thóc ở quê". Thấy tôi đổ thức ăn thừa đi, bà lại mắng: "Con người ta không có mà ăn, mình thì vứt đi, tội chết".

Sự ức chế tích tụ dần khiến tôi sinh ra tật xấu: nói xấu mẹ chồng. Tôi tham gia vào những hội nhóm chị em công sở, trong những buổi cà phê, tôi biến mẹ chồng thành nhân vật phản diện chính trong câu chuyện của mình. Tôi kể lể bà là người "cổ hủ", "keo kiệt", "tham tiền của con cái". Thậm chí, tôi còn từng nói với cô bạn thân: "Bà ấy giữ tiền của bọn tao chắc để dưỡng già hoặc lén cho cô con gái út, chứ đời nào nhả ra". Những lời lẽ cay nghiệt ấy, tôi nói ra để hả giận, để tìm kiếm sự đồng cảm từ người ngoài, mà không hề biết rằng mình đang gieo nghiệp chướng.

Đỉnh điểm là tháng trước, vợ chồng tôi quyết định mua một căn chung cư trên thành phố để ra ở riêng. Dù đã dồn hết tiền tiết kiệm riêng (số tiền ít ỏi còn lại sau khi nộp cho mẹ), vay mượn bạn bè, chúng tôi vẫn thiếu một khoản lớn khoảng 800 triệu. Vay ngân hàng thì lãi suất cao, hai vợ chồng loay hoay không biết xoay xở thế nào. Tôi bàn với chồng hỏi mẹ xem số tiền 6 năm qua bà giữ được bao nhiêu.

Thú thực, tôi không hy vọng nhiều. Với cách chi tiêu "đếm củ dưa hành" của bà và thói quen hay mua thuốc bổ gửi về quê cho họ hàng, tôi nghĩ số tiền đó chẳng còn là bao hoặc bà sẽ viện cớ để không đưa. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm thế để cãi nhau tay đôi nếu bà từ chối.

bi-noi-xau-sau-lung-6-nam-sau-me-chong-khien-con-dau-an-han-dspl-1-21520583-1764643832262-17646438327671398848322.jpg

Ảnh minh họa: AI

Tối hôm đó, sau bữa cơm, vợ chồng tôi rụt rè mở lời. Mẹ chồng nghe xong, gương mặt bà không biểu lộ cảm xúc gì nhiều. Bà lẳng lặng đi vào buồng, tiếng mở khóa hòm lạch cạch vang lên trong sự im lặng đáng sợ.

Lát sau, bà bước ra, đặt lên bàn một bọc vải cũ kỹ. Bà run run mở từng lớp vải, bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm và một xấp tiền mặt dày cộm.

"Đây là toàn bộ tiền lương các con đưa mẹ 6 năm qua. Mẹ gửi ngân hàng, lãi mẹ cũng cộng dồn vào gốc không thiếu một xu. Còn cái xấp tiền mặt 200 triệu này là tiền mẹ bán rau, bán gà với tiền lương hưu của bố con để lại. Mẹ cho thêm hai đứa để mua cái nhà rộng rộng một chút, sau này sinh con đẻ cái cho thoải mái".

Tôi chết lặng. Cầm cuốn sổ tiết kiệm trên tay, con số tròn trĩnh 1,5 tỷ đồng khiến tôi choáng váng. Hóa ra, 6 năm qua, bà không hề tiêu một đồng nào của chúng tôi. Hóa ra, những bộ quần áo bà mặc đến sờn vai, những bữa cơm đạm bạc bà ăn, sự "keo kiệt" mà tôi vẫn dè bỉu... tất cả là để vun vén cho giấc mơ an cư lạc nghiệp của chúng tôi hôm nay.

Bà nhìn tôi, ánh mắt không hề trách móc mà đầy bao dung: "Mẹ biết con hay giận mẹ, chê mẹ nhà quê, ki bo. Nhưng các con còn trẻ, ở phố xá nhiều cám dỗ, mẹ sợ các con vung tay quá trán rồi sau này khổ. Mẹ mang tiếng ác cũng được, miễn là các con có cái nhà để chui ra chui vào".

Nghe đến đó, nước mắt tôi trào ra không kìm lại được. Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi nhớ lại những lần mình bĩu môi khi bà gói ghém đồ thừa, nhớ lại những lời nói xấu độc địa tôi rêu rao với đồng nghiệp. Tôi thấy mình thật nhỏ nhen, ích kỷ và tàn nhẫn. Tôi đã dùng lăng kính của một kẻ hời hợt để phán xét tấm lòng của một người mẹ.

Bà đã âm thầm chịu đựng sự lạnh nhạt của tôi, chịu tiếng oan là "mẹ chồng tham lam" suốt 6 năm trời chỉ để trao cho tôi sự an tâm tuyệt đối vào lúc khó khăn nhất.

Tôi quỳ xuống, ôm lấy đôi chân gầy guộc của bà mà khóc nức nở: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ... con sai rồi". Mẹ chỉ xoa đầu tôi, bàn tay thô ráp nhưng ấm áp lạ thường.

Giờ đây, dù đã có nhà mới, tôi vẫn xin mẹ được đón bà lên ở cùng. Tôi muốn dùng phần đời còn lại để bù đắp cho những hiểu lầm và sự hy sinh thầm lặng mà mẹ đã dành cho chúng tôi. Có những người mẹ chồng, họ không khéo nói, không biết cách lấy lòng con dâu, nhưng tình thương của họ lại sâu sắc và vĩ đại hơn bất cứ lời hoa mỹ nào. Và tôi, phải mất 6 năm cùng sự ân hận muộn màng mới nhận ra điều đó.

* Tâm sự của độc giả

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022