Về hưu hơn một năm, bà Mười trở thành người rảnh rỗi nhất trong nhà, thế nên chuyện cơm nước, chợ búa, dọn dẹp đều mặc nhiên đặt lên vai bà. Chồng bà vẫn đi làm, còn vợ chồng con trai thì rời nhà từ tờ mờ sáng, đến tối mới về. Cháu nội lên 4 cũng gửi nhà trẻ cả ngày. Cả căn nhà ba thế hệ quay vòng theo lịch làm việc của mọi người, chỉ có bà là ở nhà lo từng bữa cơm, từng vỉ sữa, từng cuộn giấy vệ sinh.

Mỗi tháng, gia đình gom lại được một khoản tương đối. Chồng bà đưa đủ 12 triệu tiền lương, bà có thêm 6 triệu lương hưu, con dâu góp 5 triệu để phụ chi phí cho ba người bên nhà con trai. Nhìn con số 23 triệu nghe thì có vẻ thoải mái, nhưng tháng nào bà Mười ngồi cộng lại cũng thấy mình đã tiêu gần 20 triệu. Bà bảo chỉ riêng chuyện ăn uống đã chiếm gần một nửa. Bà đi chợ theo cảm tính, thấy gì tươi thì mua, lại chiều ý các con muốn ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, từ thịt cá cho đến trái cây. Có hôm bà mua nhiều quá rồi để quên trong tủ lạnh, đến khi nhớ ra thì đồ không còn tươi nữa đành phải bỏ, thế là xót tiền.

screenshot-2025-11-30-162638-17644948646371473876310-1764599950013-1764599950773177001954.png

Ảnh minh họa

Ngoài thịt cá, cháu nội 4 tuổi được chăm kỹ lưỡng nên tháng nào cũng tốn tiền sữa, rồi bánh, hạt dinh dưỡng, rồi sữa chua loại tốt. Ban đầu bà cũng định mua loại thường thôi nhưng con dâu bảo thằng bé đang lớn, phải ưu tiên đồ tốt. Bà nghe vậy cũng đành chiều. Đến cuối tháng nhìn lại, riêng tiền của cháu cũng ngót nghét vài triệu.

Điện nước lại là khoản khiến bà giật mình. Ở nhà cả ngày, trời nóng là bà bật điều hòa, trời rét thì chồng bà cần máy sưởi, bình nóng lạnh cũng để cả ngày vì cần lúc nào là có nước nóng lúc đó... Tối đến, cháu nội về lại bật tivi liên tục, còn vợ chồng con trai tắm muộn, giặt thêm đồ trẻ con... Mỗi hóa đơn điện nước đều tăng theo nhịp sinh hoạt ấy, bà cũng không biết nên trách ai, chỉ thấy tiền trôi đi nhanh đến mức mình không kịp giữ.

Những thứ lặt vặt như nước rửa chén, giấy ăn, thuốc đau lưng cho ông, hay lọ vitamin cho cháu… cộng dồn lại thành một khoản không tên nhưng hễ tháng nào bà sơ ý thì nó đội lên đến vài triệu. Đến khi trừ hết các khoản, bà nhìn số tiền còn lại chỉ tầm 3–4 triệu, bà lo lắng nếu về già bệnh tật thật sự, ngã quỵ nằm một chỗ, thì lấy đâu ra tiền dưỡng già. Nghĩ đến đó bà lại nằm trằn trọc, chẳng dám nói với ai vì sợ con cái nghĩ mình tính toán.

screenshot-2025-11-30-162734-17644948646521469929858-1764599951371-1764599951587685674897.png

Ảnh minh họa

Thế rồi một hôm, bà ngồi xem lại mấy trang sổ chi tiêu rồi lên mạng hỏi cách tiết kiệm, co kéo cho đủ chi phí sinh hoạt chỉ tầm 15-16 triệu mỗi tháng.

Bà nghĩ đến việc lập thực đơn cho cả tuần, đi chợ theo danh sách, chỉ mua đúng món đã định để bớt những lần ham rẻ hay ham tươi mà mua dư. Bà bảo nếu làm được vậy, mỗi tháng có khi bớt được vài triệu tiền ăn uống.

Bà cũng bắt đầu hạn chế bật điều hòa, chịu khó mở cửa cho thoáng, gom đồ giặt một lần mỗi ngày. Với cháu nội, bà chuyển sang loại sữa phù hợp hơn, không cần loại quá đắt và hạn chế mua bánh kẹo mỗi buổi chiều đón cháu.

Điều khiến bà nhẹ lòng nhất là khi nhận ra những khoản lặt vặt có thể đặt giới hạn, kiểu mỗi tháng chỉ giữ lại một khoản nhỏ để phòng phát sinh, nếu hết thì để sang tháng sau. Bà thấy mình có thể tiết kiệm được một chút, dù không nhiều nhưng đều đặn.

Nếu mọi thứ đi đúng như dự tính, bà Mười có thể tiết kiệm khoảng 6-7 triệu mỗi tháng. Con số ấy với bà không chỉ là tiền, mà là cảm giác an tâm khi nghĩ đến tương lai. Giữa lúc vật giá leo thang từng ngày, việc tự mình xoay xở để giữ được một khoản phòng thân khiến bà cảm thấy mình vẫn còn kiểm soát được cuộc sống.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022