Sau ngày cưới, tôi theo lời vợ về làm việc ở công ty của bố vợ vì tôi nghĩ đó là một cơ hội tốt. Người ngoài nhìn vào đều nói tôi có phúc, không cần lo lắng nhiều, vừa có chỗ đứng vững chắc, vừa được bố vợ nâng đỡ. Nhưng chỉ có tôi mới thấu hiểu, cái bóng quá lớn ấy vừa là sự che chở, vừa là sợi dây buộc lấy tôi, khiến tôi dần mất đi sự tự tin vốn có.

Điều khiến tôi mệt mỏi hơn cả chính là thái độ của vợ. Từ ngày tôi làm cho công ty bố cô ấy, cô ấy càng tỏ ra kiêu căng, coi thường chồng và cả nhà chồng. Trong những bữa cơm, cô ấy chẳng nể nang ai. Cô ấy đã không phải nấu nướng gì rồi, để mẹ chồng làm hết, vậy mà đến bữa ngồi xuống vẫn chê bai: "Ăn mãi một kiểu, chẳng có gì mới, ngày nào cũng thế này thì ai mà nuốt nổi". Thấy bố tôi kể chuyện xưa, cô ấy liền cắt ngang: "Toàn chuyện lạc hậu, nghe mãi nhàm chán, mệt cả đầu". Tôi nhìn gương mặt bố mẹ đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ mà trong lòng thấy bất lực.

Có lần cô ấy còn nói với tôi rằng nếu không có bố cô ấy thì chắc tôi vẫn chỉ là một nhân viên quèn, chứ làm gì có vị trí hôm nay. Tôi im lặng không phải vì thừa nhận mà vì tôi biết đôi co với vợ chẳng đi đến đâu. Tôi đã nhiều lần khuyên nhủ, bảo cô ấy nên sống chừng mực, nghĩ cho con, nghĩ cho gia đình. Nhưng vợ tôi chỉ cười nhạt, bảo tôi hèn, không biết tận dụng cơ hội để "leo cao" hơn nữa.

89-17571369083221352812543-1757155710355-17571557107161147429877.png

Ảnh minh họa

Mọi chuyện tôi vẫn có thể nhẫn nhịn cho đến bữa tối ở gia đình vợ vào tháng trước. Hôm đó là ngày họp mặt mọi thành viên trong nhà, gồm có gia đình tôi và gia đình 2 anh chị khác cùng bố mẹ vợ. Trong bữa cơm, bố vợ đang nhắc nhở về công việc ở công ty thì vợ tôi bất ngờ chen ngang, cô ấy trách bố giao cho tôi nhiều việc quá khiến tôi không về nhà đúng giờ, thường xuyên phải tăng ca tối, khiến tình cảm vợ chồng đi xuống...

Tôi xấu hổ nhìn vợ vì không nghĩ cô ấy sẽ nói chuyện này trước mặt cả nhà. Bố vợ cũng bực bội mắng vợ tôi kiêu ngạo, thiếu lễ phép, cần học lại cách cư xử... Vợ tôi giận dỗi đứng bật dậy, rời khỏi bàn ăn, bỏ lên phòng, mặc kệ tiếng mẹ vợ gọi theo.

Đêm về, thay vì nhìn lại bản thân, cô ấy lại trút giận lên nhà chồng. Cô ấy bảo chắc chắn tôi đã nói xấu, đã mách lẻo với bố vợ, nên ông mới gay gắt với cô ấy như vậy. Huống chi việc cô ấy nói trong bữa ăn là để bảo vệ tôi, thế mà tôi không biết đứng về phía vợ, không biết bảo vệ vợ, chỉ biết cúi đầu chịu trận.

Những ngày sau, cô ấy vẫn lạnh nhạt, còn tôi thì nặng trĩu trong lòng. Tôi không biết mình sai ở đâu. Một người đàn ông đi làm dưới trướng bố vợ, để vợ coi thường, để bố mẹ đẻ bị xúc phạm, để rồi đến khi vợ bị chính bố ruột mắng thì lại quay sang trách ngược tôi. Sống như thế này, liệu tôi có còn là một người đàn ông đúng nghĩa? Tôi nên làm thế nào để thoát ra khỏi tình trạng này?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022