Tôi kết hôn năm 31 tuổi. Hai năm đầu, chúng tôi cố gắng có con tự nhiên nhưng không thành. Mỗi tháng trôi qua, tôi lại hy vọng rồi thất vọng. Mỗi lần trễ kinh là một lần tim tôi đập nhanh hơn và rồi lặng đi vì que thử chỉ có một vạch.

Ảnh minh họa
Khi bác sĩ nói "khả năng mang thai tự nhiên của em rất thấp, nên chuyển sang IVF sớm", tôi gật đầu mà không kịp hiểu hết con đường phía trước khó đến mức nào.
Những mũi tiêm hormone và những đêm không ngủ
10 ngày đầu tiên kích trứng, cơ thể tôi như biến thành người khác: Bụng căng tức, mặt nổi mụn, tâm trạng thất thường, nước mắt rơi vô cớ. Có hôm tôi vừa khóc vừa tiêm hormone, chồng cầm tay nói nhỏ: "Em cố chút nhé, chúng ta sẽ có con".
Nhưng anh đâu biết, trong lòng tôi vừa thương anh, vừa giận chính mình. Giận vì cơ thể mình "không biết làm mẹ một cách tự nhiên". Giận vì phải nhờ đến kim tiêm và thuốc để có được điều thiêng liêng nhất.

Ảnh minh họa
Các chuyên gia tâm lý sinh sản cho rằng, cảm giác "tội lỗi với cơ thể" là phản ứng phổ biến ở phụ nữ làm IVF. Họ không chỉ chịu tác động của hormone, mà còn của nỗi sợ bị đánh giá, nỗi xấu hổ vì không thể làm điều 'tự nhiên' mà xã hội mong đợi ở người phụ nữ.
Áp lực vô hình: Khi mỗi lần thất bại là một vết nứt
Lần chuyển phôi đầu tiên thất bại. Tôi ngồi trên sàn phòng tắm, cầm tờ giấy báo kết quả âm tính, và cảm thấy… trống rỗng.
Từ hôm nay, phụ nữ độc thân có quyền đông lạnh trứng, làm IVF để sinh con: Điều kiện là gì?Đọc ngay
Bạn bè gửi lời an ủi. Có những người bảo: "Cứ cố thêm vài lần nữa, nhiều người cũng vậy mà". Nhưng không ai biết, đằng sau mỗi lần "cố thêm" là một lần cơ thể tôi lại trải qua những mũi tiêm, những cơn mất ngủ, và một cuộc đấu tranh âm thầm với chính cảm xúc của mình.
Theo thống kê, ở Việt Nam, cứ 6 cặp vợ chồng thì có 1 cặp gặp khó khăn trong việc thụ thai tự nhiên, khiến nhu cầu IVF tăng cao. Tỷ lệ thành công trung bình của một chu kỳ IVF tại Việt Nam dao động khoảng 40–50%, trong đó dưới 35 tuổi đạt 45–50%, từ 35–40 tuổi giảm còn 30–40%, và trên 40 tuổi chỉ còn 10–20%.

Ảnh minh họa
Nhiều nghiên cứu quốc tế cho thấy tỉ lệ lo âu hoặc trầm cảm nhẹ tới trung bình ở phụ nữ làm IVF dao động từ 20 % đến gần 30 %. Không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ đã phải kiểm soát quá nhiều: hormone, hy vọng, tài chính và cả cảm giác tự trách mình.
IVF không chỉ là tiêm thuốc, chọc trứng hay chuyển phôi. IVF là hành trình học cách đối mặt với cảm xúc của chính mình: Sợ hãi, hy vọng, rồi lại mất niềm tin.
Tôi từng đọc ở đâu đó rằng: "Muốn làm mẹ, hãy chuẩn bị cả cơ thể lẫn tâm trí". Nhưng đến khi bước vào, tôi mới hiểu, trái tim mạnh mẽ còn quan trọng hơn cả tử cung khỏe mạnh. Bởi có những người thất bại 2-3 lần vẫn đứng dậy. Và có những người, như tôi, suýt bỏ cuộc chỉ vì không chịu nổi những tổn thương tinh thần.
Khi con đến - không chỉ là phép màu, mà còn là phần thưởng cho lòng kiên cường
Lần chuyển phôi thứ hai, tôi quyết định không kiểm tra sớm, không mong chờ quá nhiều. Tôi tập thở, nghe nhạc, viết nhật ký, và học cách nói chuyện dịu dàng với chính mình.

Ảnh minh họa
Ngày cầm tờ giấy báo "dương tính", tôi run đến mức không cầm được điện thoại. Chồng ôm tôi, cả hai đều khóc. Không phải vì chúng tôi sắp có con, mà vì chúng tôi đã đi qua được những ngày tưởng như không thể.
Bài học sau IVF: Yêu lại cơ thể và trái tim mình
Giờ đây, khi nhìn đứa con nhỏ đang ngủ ngoan trong nôi, tôi hiểu rằng: IVF không chỉ cho tôi một sinh linh bé nhỏ, mà còn dạy tôi lòng biết ơn, sự khiêm nhường và sức mạnh tinh thần mà trước đây tôi chưa từng có.
Tôi biết nhiều người phụ nữ vẫn đang trên hành trình ấy, mệt mỏi, hoang mang, sợ hãi. Nếu có thể nói một điều, tôi muốn nói: "Hãy tin rằng bạn không yếu đuối. Bạn đang dũng cảm hơn cả thế giới".
Làm mẹ không chỉ cần một cơ thể khỏe mạnh, mà cần một trái tim kiên định để đi qua những tổn thương và hy vọng.