Đã nhiều lần, tôi tự vấn liệu các câu hỏi về chuyện sinh một con của tôi sẽ không còn "quá khó để trả lời" nữa không. 5 năm trôi qua và những câu hỏi dù là vô tình hay cố ý vẫn như cú đấm vào ruột gan tôi.
Các câu hỏi thường đến từ bên ngoài - từ những người bạn hồn nhiên và cả những người lạ mà tôi tin là họ thực sự tò mò.
Tuy nhiên, sau đó, có những câu hỏi xuất hiện từ cả nội bộ gia đình - chính là từ đứa con 5 tuổi, đứa con một, đứa con duy nhất của vợ chồng tôi. Đó mới là những câu hỏi khiến tôi tổn thương nhất.
Ảnh minh họa.
Những nhận xét và câu hỏi của người khác thường như thế này: "Quan điểm cá nhân tôi là tôi ghét làm con một", "Người ta đều có anh chị em để chơi cùng còn tôi thì không. Tôi rất khó khăn khi kết bạn", "Chỉ một đứa thôi sao?! Dễ quá!", "Ôi, không có anh chị em gì à?", "Thằng bé sẽ là đứa con duy nhất của bạn à?".
Còn câu hỏi của con tôi thì: "Tại sao con là đứa trẻ duy nhất không có anh chị em, các bạn đều có?", "Mẹ có nghĩ một ngày nào đó con có em trai chơi cùng không?", "Con muốn có em trai chơi cùng để không phải chơi một mình".
Tôi vẫn luôn chắc chắn rằng cuộc sống của chúng tôi hiện tại tươi đẹp hơn những gì tôi từng mơ ước, và mỗi ngày trôi qua, những niềm vui vẫn luôn vượt xa nỗi buồn. Tuy nhiên, tôi vẫn có một số tâm sự cần giãi bày...
Cảm giác lạc lõng
Sẽ là nói dối nếu nói đây luôn là con đường dễ đi. Xin đừng hiểu sai ý tôi, có rất nhiều đặc quyền nhưng cũng không ít áp lực. Dù việc sinh một con là do lựa chọn hay do hoàn cảnh, thì vẫn có ít người đang đi trên con đường này.
Đôi khi tôi thấy mình lạc lõng trước một nhóm các bà mẹ đang so sánh với nhau về "cuộc chiến" với những đứa con nhỏ của họ. Tôi im lặng không phải vì không có gì để nói, tôi im lặng vì tôi cảm thấy mình không thuộc về thế giới của họ.
Ảnh minh họa.
Cảm giác giống như tôi không còn vị trí trống nào để ngồi trong cái bàn đó. Giống như tôi không còn là một người mẹ vì tôi không biết gì về thế giới của họ.
Khi nói chuyện cùng một bà mẹ có 4 đứa con về những vấn đề tôi đang gặp khó khăn ở nhà với đứa con duy nhất của mình, tôi cảm thấy hơi mất cân bằng. Kiểu như những vấn đề của tôi không bao giờ sánh được với những vấn đề của cô ấy. Tôi sợ cô ấy đang "âm thầm mỉa mai" những lời phàn nàn của tôi. Đại loại như: "Mới có 1 đứa mà đã kêu khổ kêu sở, vậy 4 đứa như chị thì chết hay sao?".
Tuy nhiên, có rất nhiều lý do khiến cuộc sống làm mẹ một con của tôi thực sự dễ dàng. Chăm sóc cho một đứa con đương nhiên nhàn nhã hơn nhiều đứa. Con cũng không có anh chị em để tranh cãi, không có đứa trẻ nào phải tranh giành sự quan tâm của bạn, hai vợ chồng dồn hết yêu thương cho đứa con duy nhất.
Và rất nhiều lý do khác nữa. Chẳng hạn như, có nhiều khoảnh khắc thư giãn bên nhau đúng nghĩa. Có những cuộc hẹn hò của gia đình nhỏ và những chuyến đi ngẫu hứng. Có ít căng thẳng tài chính hơn. Có những cái ôm không giới hạn và không bao giờ phải ghen tị vì chia sẻ bố và mẹ.
Mặc dù vui vẻ và hạnh phúc, nhưng đôi khi cũng rất khó khăn. Nhiều lúc cô đơn và buồn bã. Với tôi, lựa chọn sinh một con là con đường khá biệt lập với số đông ngoài kia.
Ảnh minh họa.
Nhưng mãn nguyện
Trong khi một số người có thể nhìn thấy sự thảnh thơi và ghen tị với cuộc sống thoải mái của tôi, nhưng đó chỉ là bề nổi mà thôi. Khi những người thân của tôi đang mang thai hoặc ôm một đứa trẻ trên tay, đôi khi tôi phải rời khỏi phòng vì cảm thấy nặng nề.
Đôi khi thật đau đớn khi nhìn thấy những gì chúng ta không có. Khi con trai quay sang ôm tôi và xin mẹ sinh thêm em vì nó không phải lúc nào cũng thích chơi một mình, trái tim tôi như tan nát. Nhiều lần như thế, không phải chỉ một lần.
Nhưng giống như mọi nỗi buồn khác, nó đến rồi lại đi nhanh chóng. Tôi nhìn vào cuộc sống của mình, nhìn đứa con duy nhất, tôi cảm thấy biết ơn, vui mừng và mãn nguyện...
*Tâm sự của bà mẹ tên Becca Vidrine, Thạc sĩ ngành Công tác xã hội tại Đại học bang Louisiana trên trang Houston Moms ngày 20/2.
Nguồn: Houston Moms