Có người nói, mỗi khởi đầu đều đáng trân trọng, dù là khởi đầu một ngày, một năm hay một tháng. Mỗi người lại có một cách riêng để khởi đầu tháng mới: Người thắp nén nhang cho tổ tiên, người đi chùa cầu an, người dọn dẹp lại góc nhỏ trong nhà, người mua một món đồ nhỏ làm "vía may". Còn tôi, nghi thức của tôi giản dị lắm, ăn một quả táo đỏ. Một quả táo tươi giòn, ngọt lành, mà tôi tin rằng sẽ mang theo chút bình an cho tháng mới.

edit-thang-10-am-lich-mung-1-ngay-ram7-17629804986921232156548.jpeg

Ngày đầu tiên của mỗi tháng âm lịch, khi nắng còn chưa kịp len qua cửa sổ, tôi đã đặt sẵn trên bàn ăn một quả táo đỏ. Thực ra, loại táo đỏ đẹp nhập khẩu có thì tốt mà không có điều kiện thì mua loại táo giống Việt Nam, nhỏ vừa tay, vỏ căng mịn, còn vương chút sương sớm. Cắn một miếng, vị ngọt thanh lan trên đầu lưỡi vừa như lời chào tháng mới, vừa như lời nhắc: "Tháng này, hãy bình an nhé".

Tôi bắt đầu thói quen ấy cách đây hơn ba năm, sau một lần ngồi trò chuyện với mẹ. Mẹ tôi bảo: "Táo đỏ là bình an quả, ăn đầu tháng, cầu chúc mọi điều yên ổn". Lúc đó, tôi cười, thấy có chút mê tín. Nhưng rồi càng lớn, càng trải qua nhiều biến động, tôi mới hiểu rằng đôi khi, người ta không cần một lý do thật to tát để tin vào điều gì đó. Chỉ cần nó khiến ta cảm thấy an lòng, thế là đủ.

thang-10-am-lich-mung-1-ngay-ram6-17629804761671338565066.jpg

Thế nên, mỗi khi lịch âm chuyển sang mùng Một, tôi lại tự tay chọn một quả táo đỏ tươi. Không cần khấn nguyện rườm rà, chỉ ngồi lặng yên nhấm nháp vị ngọt, hít thở thật sâu, cảm nhận một khởi đầu khác biệt, giản đơn nhưng đầy năng lượng.

Táo đỏ, trong quan niệm của người xưa, là biểu tượng của may mắn và bình an. Ở Trung Quốc, từ "táo" (苹果 – píngguǒ) đồng âm với chữ "bình" trong "bình an" (平安). Ở Việt Nam, người ta cũng gọi vui là "bình an quả", vì tin rằng ăn táo sẽ mang đến sức khỏe và thuận lợi. Vào dịp Tết hay đầu tháng, nhà nào cũng thường bày đĩa táo đỏ trên bàn thờ, như gửi gắm ước nguyện về một năm suôn sẻ.

Nhưng với tôi, ý nghĩa của quả táo không nằm ở phong thủy hay ngôn ngữ. Nó là một nghi thức nhỏ, để tôi dừng lại giữa guồng quay bận rộn, nhắc bản thân rằng tháng mới bắt đầu rồi, hãy sống chậm lại một chút, bình tĩnh hơn, tử tế hơn với chính mình.

thang-10-am-lich-mung-1-ngay-ram5-17629804759671286826349.jpg

Có người bạn hỏi tôi: "Sao không chọn việc gì lớn lao hơn, như đi chùa, đi lễ?". Tôi chỉ cười. Bởi tôi tin, nghi thức không nằm ở quy mô, mà ở cảm xúc. Với người này là thắp nén nhang, với người kia là cắm bó hoa mới, còn với tôi là một quả táo. Mỗi người đều có cách riêng để nói với vũ trụ rằng: "Tôi đã sẵn sàng cho khởi đầu mới".

Những sáng đầu tháng, tôi thường gọt táo, chia một nửa cho mẹ, một nửa cho mình. Mẹ hay bảo: "Ăn đầu tháng, ngọt đầu môi, tháng đó sẽ dễ chịu lắm". Và đúng là có gì đó dịu dàng lan tỏa, không phải phép màu, mà là cảm giác được yêu thương, được chăm sóc, được bắt đầu lại.

Thói quen ấy dần lan sang đồng nghiệp. Có tháng, tôi mang vài quả táo đỏ đến cơ quan, để trên bàn mọi người, kèm tấm giấy nhỏ: "Chúc bình an tháng mới". Mọi người cười, bảo tôi "dễ thương quá". Nhưng tôi nghĩ, nếu một quả táo nhỏ có thể khiến ai đó vui hơn, thấy tháng mới đáng mong hơn, thì tại sao không?

edit-thang-10-am-lich-mung-1-ngay-ram2-1762980550882254513398.jpeg

Chúng ta đều cần một nghi thức cho riêng mình, dù nhỏ đến mấy. Bởi giữa những bộn bề, nghi thức ấy là sợi dây giữ ta lại, giúp lòng mình có nơi neo đậu. Người cầu tiền tài, người cầu tình duyên, người chỉ mong sức khỏe. Còn tôi, tôi chỉ mong tháng mới bình yên cho mình, cho người thân, và cho cả những người tôi chưa từng gặp.

Thế nên, tháng này, khi mùng Một lại đến, tôi vẫn chọn cách cũ: Rửa sạch một quả táo đỏ, đặt lên bàn, hít hà mùi thơm ngọt rồi cắn một miếng đầu tiên của tháng mới. Không phải để cầu kỳ vọng gì xa xôi, chỉ để lòng bình thản. Bởi đôi khi, niềm tin giản dị nhất lại là thứ giúp ta vững vàng nhất.

Còn bạn, nghi thức chào tháng mới của bạn là gì? Có thể là một tách cà phê sớm, một lời chúc gửi cho ai đó, hay một bài nhạc yêu thích. Dù là gì đi nữa, miễn là khiến bạn thấy tháng mới đáng sống hơn, thì đó đã là may mắn rồi.

Vì hạnh phúc, thật ra, đâu cần nhiều,... chỉ cần an lành là đủ.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022