Tôi sinh ra trong một gia đình ba anh em - hai trai, một gái. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã hiểu thế nào là sự con yêu con ghét, trọng nam khinh nữ. Hai anh trai tôi luôn được ưu tiên trong mọi thứ, từ miếng ăn ngon nhất trên mâm cơm đến những bộ quần áo mới mỗi dịp Tết. Còn tôi, đứa con gái út, chỉ nhận được những thứ thừa thãi và ánh mắt lạnh lùng của bố mẹ.

  • am-lich1-17437531348061528583905-206-0-744-860-crop-17437531456641244205451.jpg

    Tháng sinh Âm lịch của người hấp dẫn, quyến rũĐỌC NGAY

Những ngày thơ ấu của tôi là chuỗi dài những ký ức đau buồn. Tôi nhớ như in lần hai anh trai đánh tôi tím mặt chỉ vì tôi dám động vào chiếc ô tô đồ chơi của họ. 

Khi tôi khóc lóc chạy đến với mẹ, bà chỉ lạnh lùng bảo: "Ai bảo mày động vào đồ của anh, nó đánh cho tao bênh làm sao được"

Căn phòng nhỏ của tôi luôn là nơi hai anh trai vứt bừa bãi đồ đạc và tôi là người phải dọn dẹp. Mỗi lần phản kháng, tôi lại nhận được về đủ thứ trả đũa chẳng tốt đẹp gì.

Năm 18 tuổi, tôi quyết định lấy chồng sớm. Không phải vì tình yêu nồng cháy, mà đơn giản là tôi không thể chịu đựng thêm cuộc sống đó nữa. Người chồng tương lai của tôi khi ấy chỉ là một chàng trai bình thường, nhưng anh cho tôi thứ mà gia đình ruột không bao giờ cho - sự tôn trọng và yêu thương. Đám cưới của chúng tôi diễn ra đơn giản, không có sự chúc phúc từ gia đình tôi. Tôi bước đi mà không một chút lưu luyến.

Hơn chục năm sau, khi cuộc sống của tôi đã ổn định với ngôi nhà nhỏ, công việc kinh doanh và hai đứa con ngoan, thì người ta đồn nhau chuyện từ nhà đẻ. Anh cả tôi bị bắt vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Chưa đầy nửa năm sau, anh hai cũng vào tù vì tội đánh người gây thương tích nặng, nghe bảo người ta trấn thương sọ não nặng. Cái gia đình từng tự hào về hai cậu con trai giờ chìm trong nhục nhã.

Điều trớ trêu là khi biết chồng tôi là luật sư có tiếng, mẹ tôi bỗng nhiên nhớ đến đứa con gái út mà bà suýt nữa quên đã từng đẻ ra. Bà gọi điện cho tôi lần đầu tiên sau nhiều năm, giọng đầy nước mắt: "Con phải giúp các anh con! Chồng con có quen biết, phải cứu 2 đứa nó ra!" .

1744172551-17cfbc6a-6296-447a-b4a2-5e28242d0f0cfaceimage-1744172576223889247041-1744386722053-1744386722444737566808.jpeg

Tôi im lặng lắng nghe, lòng dửng dưng đến lạ. Bà thấy tôi im lặng thì gặng hỏi "Con có nghe mẹ nói không?"

Tôi nhớ lại những năm tháng đã trôi qua, nghĩ đến việc thật ra về tình hay lý thì tôi cũng chẳng cần phải giúp đỡ gì chuyện này. Tôi hít 1 hơi thật sau rồi dõng dạc trả lời ngắn gọn: "Không ạ" .

Tối hôm đó, tôi ngồi uống trà với chồng trên ban công. Anh hỏi tôi có muốn giúp gì không. Tôi lắc đầu: "Em không giúp. Vừa là vì những gì em đã phải chịu mà cũng phúc ai người ấy hưởng mà tội ai thì người ấy chịu" . Chồng tôi gật đầu hiểu ý. Chúng tôi cùng nhau nhìn ra khoảng sân trước nhà, nơi hai con tôi đang vui đùa. Tôi chợt nhận ra, có những vết thương không bao giờ lành, nhưng chúng ta có thể học cách sống chung với nó.

Giờ đây, khi đã hơn 30 tuổi, tôi hiểu rằng cuộc đời này công bằng theo cách riêng của nó.

Đôi khi tôi vẫn tự hỏi, liệu mình có nên tha thứ cho gia đình? Nhưng rồi tôi nhận ra, tha thứ không có nghĩa là quên đi hay quay lại. Tha thứ là để bản thân được thanh thản, nhẹ nhàng, không hận chẳng thù.

thumb-harvard1-17442732375271926302428-17442732414001505071651-140-458-707-1366-crop-174427325306293850962.jpgHarvard: Một điều cha mẹ làm cho con từ lúc 4 tuổi sẽ giúp đứa trẻ cực kì thành công trong tương lai

GĐXH - Đây chính là vũ khí bí mật để nuôi dạy những đứa trẻ xuất sắc - điều đã được các nhà khoa học của Đại học Harvard nghiên cứu và kết luận.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022