Câu chuyện chia thừa kế của một cụ ông đã thu hút chú ý của dư luận trên MXH Toutiao (Trung Quốc) .
Tuổi thơ mất mát và ân tình của chú ruột
Tôi là Châu Vũ, sống ở Trung Quốc. Năm 12 tuổi, biến cố ập đến khi bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn. Từ một đứa trẻ mồ côi, tôi được chú ruột và dì thương tình đón về nuôi nấng.
Dù kinh tế gia đình không dư dả, chú dì vẫn chăm lo cho tôi chu đáo như con ruột.
Họ thường nhường cho tôi những thứ ngon lành nhất, dù điều đó khiến hai con trai của chú không hài lòng và thường ghen tỵ.
So với tôi, hai người em họ quen được chiều chuộng, ích kỷ và không biết phụ giúp việc nhà.
Lớn lên, tôi muốn tự lập để không trở thành gánh nặng. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi đi làm xa, ít khi trở về. Nhưng trong lòng, tôi luôn hứa rằng sau này sẽ báo đáp chú dì khi họ về già.

Quyết định thừa kế khiến hai con trai phản đối dữ dội, song chú vẫn giữ vững quan điểm. Ông cho rằng tình thương và sự tận tâm mới xứng đáng để trao gửi tài sản. Ảnh minh họa
Bước ngoặt tuổi già và sự vô tâm của hai người con
Khi dì tôi mất, chú bắt đầu suy yếu. Một lần, ông trượt ngã trong mưa phải nhập viện. Lúc ấy, hai con trai lấy lý do bận rộn, không ai chịu ở lại chăm sóc.
Thậm chí, khi chú xuất viện, họ còn bàn nhau để ông sống một mình ở quê.
Không đành lòng, tôi và vợ quyết định đón chú về ở cùng. Vợ tôi đối đãi với chú chẳng khác nào cha ruột.
Từ đó, suốt 5 năm, chú sống cùng gia đình tôi, được chăm sóc tận tình. Trong thời gian này, hai con trai gần như không đoái hoài, thậm chí một cuộc gọi hỏi thăm cũng chẳng có.
Khi chuyện thừa kế xuất hiện, tình thân đổi thay
Mọi chuyện chỉ thay đổi khi có tin đất ở quê chú nằm trong diện đền bù làm đường cao tốc. Số tiền đền bù lên tới 50 vạn NDT (khoảng 1,8 tỷ đồng).
Từ đây, hai người con trai đột nhiên thường xuyên về thăm cha, mang theo quà cáp, rồi tranh nhau đón ông về sống cùng.
Trước sự "hiếu thảo" muộn màng của các con, chú đồng ý chuyển về nhà con cả. Tôi tôn trọng quyết định, chỉ mong chú tuổi già an yên ở nơi nào thoải mái.
Quyết định thừa kế bất ngờ
Trước ngày rời đi, chú gọi tôi lại và đưa ra một quyết định khiến tôi lặng người. Ông nói sẽ để lại cho tôi trang trại và ngôi nhà ở quê.
Ngoài ra, từ số tiền đền bù đất 50 vạn NDT, chú dành ra 20 vạn (khoảng 739 triệu đồng) cho tôi, phần còn lại giữ làm tiền dưỡng già.
Tôi vội từ chối, nhưng chú khẳng định: "Con xứng đáng được thừa kế vì đã chăm sóc ta suốt những năm tháng tuổi già, khi chính con ruột lại quay lưng."
Quyết định ấy khiến hai con trai phản đối dữ dội, song chú vẫn giữ vững quan điểm. Ông cho rằng tình thương và sự tận tâm mới xứng đáng để trao gửi tài sản, chứ không phải huyết thống đơn thuần.
Bài học từ câu chuyện thừa kế
Tiễn chú về nhà con cả, sống mũi tôi cay xè. Vợ tôi nắm tay an ủi: nếu một ngày nào đó chú không thấy thoải mái, chúng tôi sẽ lại đón ông về.
Với tôi, phần tài sản được thừa kế không quan trọng bằng bài học sâu sắc mà câu chuyện này để lại. Cha mẹ hay người thân khi về già, họ cần nhất không phải là tiền bạc, mà là tình cảm và sự đồng hành.
Quyền thừa kế không chỉ là chuyện tài sản, mà còn phản ánh tình nghĩa. Đôi khi, người thật lòng quan tâm, chăm sóc mới chính là người được lựa chọn để gửi gắm phần của cải cuối đời.

GĐXH - Sau ngày ông mất, đám tang vừa hoàn thành thì bất ngờ có 2 luật sư đến nhà. Hóa ra, họ tới công bố di chúc của ông đã giao phó khi còn sống.