Tôi lấy chồng được nửa năm. Mọi thứ khá yên ổn. Chồng tôi – Hoàng làm kỹ sư kết cấu, là người hiền lành, sống có trách nhiệm. Gặp nhau qua lời giới thiệu của một người quen, tôi yêu hơn nửa năm thì cưới. Anh không nói nhiều về quá khứ, gia đình cũng chỉ có mẹ già ở quê, còn bố đã mất sớm, không có anh chị em ruột.

Tôi từng nghĩ, người càng ít ràng buộc càng dễ sống. Nhưng đúng là… càng đơn giản bề ngoài, bên trong lại càng có thể giấu nhiều điều.

Chuyện bắt đầu từ một buổi sáng vội vã, Hoàng quên ví ở nhà. Lúc tôi nhắn báo, anh bảo tôi cứ mang đến công ty giúp anh. Tôi tiện đường nên đồng ý. Khi chờ đèn đỏ, tôi mở ví ra định kiểm tra xem có đủ giấy tờ cần thiết chưa thì một tấm ảnh nhỏ rơi ra... là ảnh cưới.

Không phải ảnh cưới của chúng tôi, tôi chưa từng thấy bức ảnh đó trước đây.

Bối cảnh giống một đám cưới ở quê, cô dâu mặc áo dài đỏ, vẻ ngoài không quen, trông giản dị và không có gì đặc biệt. Điều khiến tôi đứng hình là… chú rể - Khuôn mặt giống hệt chồng tôi nhưng chắc chắn không phải anh.

Hoàng là người có nốt ruồi lớn ở quai hàm bên trái, người trong ảnh thì không. Nhìn kỹ, thần thái cũng có gì đó khác, cứng hơn, lạnh hơn và có vẻ cao hơn.

unnamed-1002-1699866316630-1699866316768850256599-1752131479104-17521314795251727508735-1752138688614-1752138688685177417227.jpg

Ảnh minh họa

Tôi bắt đầu thấy rối.

Tối hôm đó, tôi không nói gì, chỉ âm thầm tra lại ảnh cũ trong album đám cưới nhà chồng, lục Facebook của vài người họ hàng bên nội. Mò mẫm đến tận họ hàng xa thì phát hiện một bình luận cũ: "Cưới hai năm rồi mà trông Tuấn – Hoàng vẫn cứ như sinh đôi ấy nhỉ".

Tôi bắt đầu tìm bằng được cái tên Tuấn ấy: Không có ảnh mới, không có tương tác. Mọi thứ như bị xóa sạch sau năm 2020.

Tôi không chịu nổi nữa, hỏi thẳng mẹ chồng trong một lần về quê. Bà sững người rồi lặng lẽ rút ra một tấm ảnh từ ngăn kéo.

Trong ảnh là hai cậu bé sinh đôi giống nhau đến không thể phân biệt: Là Hoàng và Tuấn.

Mẹ chồng kể, họ là anh em sinh đôi. Tuấn – người anh mất cách đây ba năm vì tai nạn giao thông. Cô dâu trong ảnh cưới kia chính là vợ anh ấy. Cuộc hôn nhân chỉ kéo dài chưa đầy một năm. Sau đám tang, vợ Tuấn đi nước ngoài, cắt đứt liên lạc.

Mẹ bảo: "Mẹ không dám nhắc, Hoàng nó cũng không nói. Nó mang ảnh theo, chắc vì thấy mình nợ anh. Cả hai lớn lên khắng khít như một. Mà số phận chọn người ở lại, người ra đi… đau lắm con ạ. Hoàng hoạt bát vui vẻ bao nhiêu thì Tuấn trầm bấy nhiêu. Nó chả có cái ảnh nào tử tế, có ảnh cũ ngày xưa chụp cùng gia đình thì lũ cuốn hết rồi, cũng sắp đến ngày giỗ rồi...".

Tôi lặng người. Bức ảnh đó không phải của chồng tôi nhưng lại là một phần của anh. Một quá khứ quá im lặng, quá nhiều thương xót và cũng… quá cô đơn.

Đêm đó, tôi đưa ảnh lại cho Hoàng, không nói gì.

Anh cầm, im lặng rất lâu. Rồi lần đầu tiên, tôi thấy người đàn ông tưởng như cứng rắn ấy… khóc. Tôi lại biết thêm 1 sự thật nữa anh thú nhận (mẹ chồng không biết) rằng 2 anh em họ học cùng lớp, cùng thích 1 cô gái và người cô ấy chọn là Tuấn.

Tôi không quan tâm chồng giữ ảnh là vì tình đầu hay vì anh trai, tôi chỉ thấy thương. Nhưng tôi cũng không biết phải an ủi anh thế nào và không rõ còn bí mật gì mà chồng tôi luôn tỏ ra có lỗi khi đối diện với anh trai, tôi có nên tìm hiểu tận gốc?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022