Những ngày cuối năm, không khí trong nhà tôi nặng nề hơn bình thường.

Từ khi bước sang tháng 12 đế giờ mà vợ tôi đã tất bật từ sáng đến tối. Tan ca ở công ty lúc 5 giờ, cô ấy không về nhà ngay mà thường nhắn một câu quen thuộc: “Em đi làm thêm chút, anh ăn cơm trước nhé”. Ban đầu tôi không để ý. Cuối năm ai chẳng cần tiền, nhất là khi Tết đang đến rất gần. Nhưng tần suất “làm thêm” ngày một dày.

Có hôm gần 10 giờ tối vợ mới về, người mệt rã rời. Tôi hỏi thì cô ấy chỉ nói là phụ việc cho một chỗ quen, cuối năm đơn hàng nhiều. Tôi tin, vì vợ tôi vốn không phải người nói dối, cũng chẳng phải kiểu thích giấu giếm chồng.

Cho đến khi tôi bắt đầu thấy những điều không khớp.

69211-46-0-360-600-crop-16850951057831438275247-1759386167007-1759386167294823249479-1759394306842-17593943069501141324300-105450-1766462716939-1766462717419668894646.jpg

Ảnh minh họa

Tiền sinh hoạt trong nhà đột nhiên dư ra, không nhiều, nhưng đều đặn. Vợ chủ động đưa tôi tiền đóng học cho con sớm hơn mọi năm, còn bảo “anh cứ để đó sắm Tết dần”. Rồi một hôm, cô ấy đề nghị trích riêng một khoản để biếu hai bên nội ngoại, không cần tính toán chi li như trước.

Lương chính của vợ tôi không cao. Tôi biết rất rõ điều đó. Những con số kia không thể chỉ đến từ vài buổi làm thêm lặt vặt.

Càng cận Tết, tôi càng thấy bất an.

Một buổi tối, trong lúc vợ đang tắm, điện thoại cô ấy rung lên liên tục. Tôi không có thói quen xem điện thoại của vợ, nhưng màn hình sáng lên với hàng loạt thông báo chuyển khoản khiến tôi đứng sững. Những khoản tiền không hề nhỏ, người gửi khác nhau, nội dung đều liên quan đến đơn hàng cuối năm.

Tôi không mở sâu thêm, chỉ đủ để hiểu: công việc “làm thêm” kia không đơn giản như tôi nghĩ.

Tối đó, khi vợ ra khỏi phòng tắm, tôi không hỏi dồn. Tôi chỉ nói rằng Tết năm nay chắc vất vả hơn mọi năm. Cô ấy im lặng rất lâu, rồi thở dài.

Hóa ra, từ hơn nửa năm nay, vợ tôi âm thầm làm thêm một công việc online liên quan đến bán hàng và ship hàng. Ban đầu chỉ là phụ giúp bạn bè, sau dần quen khách, quen nguồn. Cô ấy không nói với tôi vì sợ tôi lo, sợ ảnh hưởng đến công việc chính và việc nhà.

Thu nhập từ đó cao gấp vài lần lương tháng. Lúc đầu cô ấy chỉ là trung gian đặt hàng, tư vấn kiểu cộng tác viên, sau đó lân la quen việc tìm hỏi buôn tận gốc bán tận ngọn, độ này tham việc còn bảo "em chạy ship thêm cho người giảm cân bớt".

Vợ tôi không khoe, cũng không có ý giấu tiền riêng. Cô ấy chỉ muốn đến gần Tết mới nói, khi mọi thứ đã ổn định, khi số tiền đủ để lo cho gia đình một cái Tết tử tế hơn.

Nghe xong, tôi không biết nên vui hay nên chạnh lòng.

Suốt thời gian qua, tôi cứ nghĩ mình là trụ cột, là người gánh vác chính. Nhưng hóa ra, trong lúc tôi mải lo những khoản lớn, vợ tôi đã lặng lẽ xoay xở từng chút, từng chút một, để Tết này con có áo mới, bố mẹ hai bên có quà, nhà cửa đỡ áp lực hơn.

Những ngày cuối năm, nhìn vợ tất bật gói ghém đơn hàng, tôi mới nhận ra: không phải ai im lặng cũng là nhàn. Có những người chọn không nói ra, chỉ vì họ không muốn biến nỗi lo của mình thành gánh nặng cho người khác.

Tôi không còn hỏi vợ “đi làm thêm đến mấy giờ nữa”. Tôi chỉ pha sẵn ấm nước nóng, để phần cơm trong nồi, và mong sao sang năm, mình có thể gánh bớt cho cô ấy một phần những vất vả đã quen giấu kín suốt cả năm qua. Nhưng thật sự trong tâm tôi thấy mình vô dụng!

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022