a3eadd21b8812b5a8969657fa9e43906-17471976112252027095027-15-0-475-736-crop-1747197615046333824034-1747209297163-1747209297474189573082.jpg

Chúng tôi đã kết hôn được 9 năm, và trước đó, anh ấy có một cuộc hôn nhân khác kéo dài 2 năm. Họ chia tay đã lâu, cũng đã 13 năm, đủ để tôi nghĩ rằng quá khứ ấy đã thực sự khép lại. Tôi chưa từng ghen tuông vô lý, cũng chẳng bao giờ soi mói về người phụ nữ từng bên cạnh anh trước đây. Bởi tôi hiểu, ai cũng có quá khứ và tôi tôn trọng điều đó.

Nhưng mọi chuyện thay đổi vào năm ngoái, khi vợ cũ của anh phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối.

Từ ngày biết tin chị ấy bệnh nặng, chồng tôi thay đổi hẳn. Anh xin phép tôi đến bệnh viện chăm sóc vợ cũ những ngày cuối đời. Tôi im lặng đồng ý, dù trong lòng có chút chông chênh. Tôi tự nhủ, mình không thể ích kỷ, chuyện con người ta hết tình còn nghĩa chẳng phải là chuyện gì phải ngăn cấm.

Suốt 1 khoảng thời gian dài anh đi sớm về khuya, có khi thức trắng đêm bên giường bệnh. Tôi không phản đối, chỉ âm thầm chịu đựng những đêm một mình. Trong những đêm như thế, tôi tự hỏi liệu tình cảm của anh dành cho vợ cũ có thực sự chỉ là trách nhiệm?

Rồi chị ấy ra đi. Anh khóc, đau đớn hơn cả những gì tôi từng thấy. Anh cùng gia đình chị lo tang lễ chu đáo, từng chi tiết nhỏ nhất anh đều tự tay sắp xếp. Tôi đứng từ xa nhìn, lòng bỗng thấy mình như người ngoài cuộc.

Tang lễ chị ấy trôi qua tốt đẹp, sau 49 rồi 100 ngày mất của vợ cũ, chồng tôi bỗng ngồi xuống, nghiêm túc nói với tôi chuyện anh muốn… xin chân nhang và di ảnh của vợ cũ về thờ tại nhà mình.

Tôi sững người. Căn nhà này là tổ ấm của hai vợ chồng, nơi tôi từng nghĩ chỉ có hình ảnh của chúng tôi và con cái sau này. Giờ đây, anh muốn dành một góc để thờ người phụ nữ khác. Tôi không hiểu, không thể hiểu và cũng không hiểu nỗi việc này. Nó khiến tôi cảm thấy mình như kẻ thứ ba, như thể hạnh phúc của chúng tôi vẫn bị bóng ma quá khứ đè nặng.

5fa9228452514ea41cd4618550c2c03c-17471978147061948271292-1747209297995-1747209298104274171411.jpg

Tôi không phản đối. Bởi nếu tôi nói "không" , tôi sẽ trở thành người độc đoán, vô tâm trước sự ra đi của một con người. Nhưng nếu gật đầu, trái tim tôi lại không thể chịu nổi cảnh mỗi ngày nhìn di ảnh của 1 người phụ nữ xa lạ trong chính ngôi nhà mình.

Cuối cùng, tôi không tranh cãi, cũng chẳng giải thích. Tôi chỉ thu dọn đồ đạc, bế theo con nhỏ, dắt tay con lớn dọn về căn hộ nhỏ mà tôi mua trước khi lấy chồng. Anh ngạc nhiên, hỏi tôi sao đột nhiên như vậy. Tôi mỉm cười, nói nhẹ:

"Anh cứ làm những gì anh cho là đúng. Em chỉ cần không gian riêng một thời gian."

Anh không hiểu vì sao tôi làm vậy cũng như tôi không hiểu vì sao anh làm như thế. Cuối cùng tôi vẫn lựa chọn không nói rõ điều gì hết, bởi nếu tôi bày tỏ nỗi lòng, anh sẽ nghĩ tôi ích kỷ, nhỏ nhen. Còn nếu tôi kìm nén, tôi sẽ mãi sống trong sự gượng ép thế này. Như vậy không phải là cuộc sống...

Có lẽ, tôi đã sai khi không đủ can đảm đối diện. Nhưng đôi khi, im lặng là cách duy nhất để bảo vệ trái tim mình khỏi những vết nứt không thể hàn gắn.

Tôi không trách anh. Anh là người trọng tình nghĩa và đó là điều tôi yêu anh từ đầu. Nhưng tôi cũng không thể ép mình chấp nhận một sự hiện diện vĩnh viễn của người cũ trong đời sống hiện tại của chúng tôi.

Có những ranh giới rất mong manh giữa tình nghĩa và ký ức, giữa quá khứ và hiện tại. Và đôi khi, dù cố gắng đến mấy, ta vẫn không thể bước qua.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022