Mẹ tôi là một phụ nữ khỏe mạnh thể chất nhưng lại yếu đuối về tinh thần. Tại sao tôi nói vậy, bởi vì mẹ tôi vẫn làm được việc đồng áng, vẫn trồng rau nuôi gà lo đủ tiền chi tiêu sinh hoạt cho chồng con. Nhưng cứ có việc gì lớn xảy ra là mẹ tôi suy sụp rất lâu, than khóc cả tuần trời.
Bố tôi bị tật ở chân nên không làm việc nặng được, song bố tôi biết tính toán và cũng rất quyết đoán. Nhờ có bố tôi chỉ đạo và mẹ tôi chăm chỉ làm việc mà nhà tôi từ hộ nghèo dần thoát khỏi cảnh bữa đói bữa no.
Từ ngày bố tôi mất, mẹ tôi như căn nhà bị mất đi trụ cột chính, lúc nào cũng lảo đảo muốn ngã quỵ. Thời gian đó, chị gái tôi vừa sinh con thứ 2, lại ở quê chồng xa xôi nên không về chăm sóc mẹ được, tôi ở gần thì vẫn chạy đi chạy lại qua nhà mẹ nhưng tôi cũng mới chuyển công việc, khá bận rộn, chỉ có thể đến nhìn mẹ xem có khỏe không, hỏi thăm mẹ ăn gì rồi hoặc mua chút gì đó cho mẹ, không thể tâm sự được nhiều.
Một thời gian ngắn sau, mẹ tôi bỗng dưng tham gia vào rất nhiều câu lạc bộ, nhóm nhảy, nhóm múa quạt, nhóm du lịch trung niên, bà mua sắm quần áo, váy vóc cũng nhiều. Chồng tôi nhìn thấy vài lần, anh bảo tôi về khuyên bà nên tiết chế lại. Nhưng mỗi khi tôi góp ý, mẹ đều bảo buồn, cô đơn, cảm thấy tuổi già ngày càng đến gần lại có một mình nên bà sợ. Nếu không đi gặp gỡ những người bạn mới thì bà không chịu được không khí u buồn này.
Tôi cũng hiểu nỗi lòng của bà nên không khuyên nhủ nữa. Mỗi khi chồng nói về mẹ là tôi lại đỡ lời cho bà. Dần dần chồng tôi không nhắc gì tới mẹ vợ nữa.
Một năm gần đây, mẹ hỏi xin tiền tôi rất nhiều lần. Mẹ bảo tiền tiết kiệm bà dùng hết rồi, thu nhập của tôi cao hơn chị gái, tôi cũng không bận con nhỏ như chị, nên bà xin tôi là hợp lý nhất. Tôi lén chồng, cho mẹ tiền rất nhiều lần. Tổng kết lại mỗi tháng cũng phải 4-5 triệu. Chồng tôi không hề biết, vẫn tin tưởng giao hết tiền lương cho tôi.
Nhưng có một lần, mẹ gọi điện đến đúng lúc chồng tôi đang ngồi ở đó, tôi ra hiệu cho mẹ biết là chồng tôi vẫn ở nhà nhưng bà không hiểu, vẫn giục tôi gửi cho bà vài triệu, tháng này bà hết tiền rồi. Chồng tôi nghe thấy, anh tra hỏi cả buổi, tôi phải thú thật tất cả.
Ảnh minh họa
Đến lúc này thì chồng tịch thu hết tiền tiết kiệm tôi đang cầm. Anh cáu giận nói tôi đang "báo hiếu" mẹ một cách sai lầm. Tôi để mẹ sa đà vào quá nhiều thú vui, trong đó có cả những thứ không phù hợp với bà. Anh sẽ mặc kệ mẹ con tôi tự giải quyết với nhau, anh không nhúng tay vào nhưng từ giờ, tiền bạc sẽ do anh quản lý. Mỗi tuần, anh sẽ đưa cho tôi 1 triệu để lo chi phí ăn uống sinh hoạt, tôi mua gì thì phải ghi chép lại rồi báo cáo với anh.
Bị chồng cấm đoán nên tôi không cho mẹ tiền được, mẹ cũng không còn làm việc đồng áng nên không có tiền. Tôi gọi điện cho chị gái thì chị nói sẽ cho mẹ tiền sinh hoạt. Mấy tháng sau đó, tôi không thấy mẹ gọi điện xin tiền mình nữa, những lần về thăm, tôi vẫn thấy mẹ đi chơi suốt ngày, mua sắm cũng nhiều nên tưởng bà dùng tiền của chị gái cho.
Cho đến 2 tuần trước, mẹ xách theo một vali quần áo đến nhà tôi. Thấy tôi, bà liền bật khóc và nói mẹ bán nhà rồi, giờ mẹ đến ở với vợ chồng con.
Hỏi ra, mẹ tôi vay tiền chi tiêu, đi du lịch, số nợ 200 triệu không trả được, bà đành phải bán nhà. Nhưng căn nhà đó đứng tên cả bố và mẹ tôi, vì thế giờ muốn làm xong thủ tục sang tên sổ đỏ thì phải có cả chữ ký của tôi và chị gái. Mẹ cầm 500 triệu người ta đặt cọc rồi. Chờ làm xong thủ tục thì họ trả nốt cho mẹ 1 tỷ. Mẹ tôi dùng 200 triệu trả nợ, còn 300 triệu thì mang đến đây, thú nhận với tôi và mong tôi thuyết phục chồng để bà tới ở cùng.
Tôi nghe mà chết điếng vì không ngờ mẹ tôi lại sống vội vã đến thế.
Chiều chồng đi làm về, nghe tôi trình bày xong, anh không nói gì với tôi mà đi thẳng ra phòng khách nói với mẹ vợ: "Hồi con khuyên bảo thì mẹ không nghe, giờ mẹ đến bước đường này, họ hàng làng xóm đang cười cho cả mẹ cả bọn con, vì chúng con học hành đàng hoàng, trưởng thành mà không biết đường can ngăn mẹ, để mẹ già rồi còn làm thế. Mẹ bán mất đất của tổ tiên đi thì sau này bố con thờ cúng ở đâu? Mẹ không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho người đã khuất và cho con cháu đời sau chứ?".
Mẹ tôi nghe xong thì ngã gục xuống khóc nức nở. 2 tuần nay, mẹ vẫn ở cùng chúng tôi nhưng tinh thần mẹ suy sụp trầm trọng, cả ngày chỉ ăn nửa bát cơm. Tôi sợ cứ thế này thì sức khỏe mẹ sẽ xuống dốc rất nhanh. Tôi không biết phải động viên bà thế nào nữa, chồng tôi thì nghe có vẻ đã xuôi, cũng để cho bà ở cùng nhưng chắc chắn trong lòng anh không thoải mái.