Tôi ly hôn được gần hai năm. Cuộc hôn nhân của chúng tôi kết thúc trong im lặng, không cãi vã, không giành giật. Chỉ đơn giản là… hết tình.

Anh nói tôi vô tâm, tôi bảo anh quá lạnh nhạt. Hai người trưởng thành, chọn chia tay như một cách giải thoát.

Sau ly hôn, tôi dọn đến một căn hộ nhỏ gần công ty. Cuộc sống của tôi bình yên đến lạ, đi làm, về nhà, nấu cơm, xem phim. Không còn ai hỏi "Em về chưa?", nhưng cũng không còn ai khiến tôi bật khóc vì những chuyện nhỏ nhặt.

Tôi cứ nghĩ lòng mình đã phẳng lặng, cho đến tối hôm ấy.

Khoảng gần 11 giờ đêm, điện thoại sáng lên. Là số anh.

photo-2-15386374871681615437196-1762329374145-17623293758052083075996-1762333948904-1762333949059777134936.png

Ảnh minh họa

Tôi do dự vài giây rồi mở ra, đúng 6 chữ: "Em ngủ chưa, anh ở dưới nhà".

Tôi giật mình, tim đập loạn. Hai năm qua, anh chưa từng liên lạc. Tôi bấm lại số, không ai nghe. Ra ban công nhìn xuống, chỉ thấy chiếc xe quen thuộc đậu dưới sân, đèn xe hắt lên mờ ảo.

Cả đêm hôm đó tôi không ngủ nổi. Đầu óc cứ quay cuồng với đủ câu hỏi: Anh về làm gì? Có chuyện gì? Hay anh hối hận?

Đến sáng, tôi định bụng sẽ gọi hỏi cho ra lẽ. Nhưng vừa mở điện thoại, một tin nhắn mới đến: "Xin lỗi em, anh nhắn nhầm. Anh định gửi cho mẹ, hôm nay đưa bà đi khám".

Tôi ngẩn người, rồi bật cười. Một nụ cười chua chát. Không biết thì thôi chứ biết chuyện tôi vẫn hỏi thăm mẹ chồng cũ vài câu. Anh cũng lịch sự trả lời như 1 người quen không hề thân thiết.

Thì ra cả đêm qua, mình hoảng hốt vì một tin nhắn "nhầm".

Nhưng kỳ lạ là… tôi không giận, cũng không xấu hổ, chỉ thấy lòng mình bỗng nhẹ tênh, như vừa trút bỏ một điều gì.

Hóa ra, sau từng ấy thời gian, tôi vẫn còn phản ứng với anh, nghĩa là tôi vẫn chưa thật sự quên. Nhưng nhờ cú nhắn nhầm ấy, tôi mới nhận ra: tình yêu cũ, đôi khi không cần phải dập tắt, chỉ cần để nó ngủ yên. Buổi tối hôm sau, tôi xóa số anh khỏi danh bạ, không phải vì ghét, mà vì đã đủ bình tâm.

Tôi có đi cafe tâm sự với 1 người bạn hiểu câu chuyện của tôi. Cô ấy phân tích đây không phải 1 tin nhắn nhầm, nội dung đó nhắn cho mẹ thì thật vô lý. Đúng như dự đoán, anh ấy sau đó lại tiếp tục "nhầm". Tôi nên làm gì trong tình huống này đây? Tôi thật sự không hiểu chính bản thân mình, không muốn xua đuổi nhưng cũng không muốn lằng nhằng thế này?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022