Hôm đó, tôi làm hỏng hợp đồng quan trọng, sếp mắng té tát trước mặt đồng nghiệp. Vừa xấu hổ vừa tủi thân, tôi về nhà với tâm trạng nặng nề nhưng thay vì nhận được một lời an ủi từ chồng, tôi lại bị anh trách móc. Anh nói tôi bất cẩn, không biết lo nghĩ, làm khổ cả nhà. Lời lẽ sắc lạnh ấy khiến tôi bùng nổ. Tôi hét lên, bảo anh có giỏi thì tự lo hết đi, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Cãi vã kéo dài đến tận khuya, trong cơn tức giận, anh mặc áo khoác, đập mạnh cửa và bỏ đi. Tôi nghĩ anh chỉ ra ngoài cho hạ hỏa, ai ngờ cả đêm không về. Sáng hôm sau, anh đi làm luôn, chiều hôm đó mới về nhà, không nói với tôi một lời. Cho đến tận đêm khuya, khi anh đi ngủ, tôi thấy điện thoại của anh sáng ánh đèn báo tin nhắn đến nên tò mò mở ra xem thì thấy 2 dòng tin ngắn ngủi trên Zalo vừa kết bạn hôm qua. "Em ngủ ngon, cảm ơn vì đã ở bên anh đêm qua", người kia nhắn lại: "Em cũng cảm ơn anh vì đã cho em một trải nghiệm tuyệt vời".

Tay tôi run lên, tim đập dồn dập. Chỉ mới bỏ đi một đêm mà anh đã lên giường với một người đàn bà lạ, mới quen trên đường.

Cả đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Vừa giận anh, vừa thấy tủi nhục, lại vừa tự trách mình. Phải chăng chính sự nóng nảy của tôi đã đẩy chồng vào vòng tay người khác? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dẫu tôi có sai, anh cũng không có quyền phản bội nhanh đến thế.

436-1759412987627822803750-1759471498417-17594714984801061804696.png

Ảnh minh họa

Sáng hôm sau, nhìn thấy tôi ôm con mà mắt đỏ hoe, anh cũng biết tôi đã phát hiện ra. Chúng tôi lại cãi nhau, lần này gay gắt hơn. Anh thú nhận trong men rượu, anh gặp một phụ nữ ở quán, rồi không kiềm chế nổi. Anh còn nói đó chỉ là phút nông nổi, không có tình cảm. Tôi cười chua chát. Một lần đã có thể, thì lấy gì đảm bảo sẽ không có lần hai, lần ba?

Tôi nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng rồi nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ ngon lành, tôi lại rụt rè. Tôi đâu có nhiều lựa chọn. Công việc của tôi thu nhập ít ỏi, còn khoản nợ mua nhà, học phí của con… tất cả đều dựa vào anh. Nếu ly hôn, tôi sẽ đưa con đi đâu, lấy gì nuôi chúng? Tôi từng tự nhủ rằng chỉ cần chăm chỉ thì cũng lo được, nhưng thực tế phũ phàng hơn nhiều.

Những ngày sau, không khí trong nhà ngột ngạt. Anh tỏ ra hối hận, cố gắng quan tâm nhưng vết nứt trong lòng tôi không dễ hàn gắn. Tôi vừa muốn tha thứ để con có đủ cha đủ mẹ, vừa muốn dứt bỏ để giữ lại chút tự trọng. Có lúc tôi tự hỏi, giá như hôm đó tôi nhẫn nhịn hơn, thì mọi chuyện có khác đi không? Hay vốn dĩ cuộc hôn nhân này đã mục ruỗng, chỉ chờ một cơn gió mạnh là sụp đổ? Rốt cuộc, tôi nên làm thế nào?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022