Có những giai đoạn trong đời, người ta không sống mà chỉ đang tồn tại. Mỗi sáng mở mắt ra là một chuỗi những việc lặp đi lặp lại, không cảm xúc, không mục đích. Tôi từng như thế, tựa như con diều đứt dây trôi dạt giữa thành phố đầy ánh đèn. Có những ngày tôi không nhớ nổi lần cuối cùng mình cười là khi nào và cũng chính trong những tháng ngày tưởng như không còn gì để mất đó, tôi đã làm một việc điên rồ gom hết số tiền dành dụm bao năm chỉ để đi một chuyến du lịch. Tôi nghĩ mình đang chạy trốn, nhưng hóa ra tôi đã tìm thấy cuộc đời mới của mình ở nơi tưởng chỉ là chốn nghỉ chân tạm bợ.

Không còn lối ra

Tôi 30 tuổi, chưa từng yêu ai đủ lâu để tính đến chuyện cưới xin, chưa từng có một công việc khiến tôi thực sự thấy mình thuộc về. 4 năm trước, tôi rời quê lên thành phố, mang theo một niềm tin hơi ngây ngô rằng mình sẽ làm nên chuyện nhưng thành phố này đông đúc và khốc liệt hơn tôi nghĩ.

Tôi từng làm vài công việc văn phòng vài tháng lại chuyển, sau rồi làm kế toán cho một công ty gia đình suốt 2 năm trời. Công việc không có gì sai, chỉ là tôi càng ngày càng thấy mình như một cái máy. Sáng đến công ty, gõ phím, ghi sổ, in chứng từ. Chiều về căn phòng trọ chật hẹp, gỡ lớp trang điểm rẻ tiền, ăn bữa cơm nguội lạnh, mở điện thoại lên lại chỉ thấy người ta check-in nhà hàng, khách sạn, spa, còn tôi thì đếm từng đồng để đóng tiền điện mỗi tháng.

315-17531053525391193963574-1753174969648-1753174970306659846895.jpg

Ảnh minh họa

Tôi từng đi khám tâm lý, bác sĩ nói tôi bị trầm cảm nhẹ, nhiều ngày tôi thấy mình không còn động lực để sống tiếp. Tôi từng nghĩ đến cái chết nhưng rồi sợ mẹ buồn nên thôi.

Tháng đó, tôi nghỉ việc đột ngột, không báo trước, dọn đồ, gửi xe máy cho người quen, gom hết tiền tiết kiệm trong tài khoản, được 21 triệu và đặt một chuyến đi Phú Quốc. Tôi không mong đợi gì nhiều, chỉ nghĩ là nếu cuộc sống này đã mỏi mệt đến vậy thì ít nhất tôi cũng nên thấy được biển một lần trước khi đầu hàng.

Người đàn ông nơi bãi biển

Tôi ở một khách sạn gần bãi Trường. Ngày đầu tiên, tôi chỉ nằm dài trong phòng, kéo rèm kín, nghe sóng vỗ từ xa. Đến ngày thứ 3, tôi mới đi dạo biển, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mang theo một quyển sách mà tôi chẳng đọc lấy một dòng. Tôi chỉ ngồi nhìn biển và tự hỏi mình đã sống như thế nào, vì điều gì suốt ngần ấy năm. Gia đình không ai yêu thương, bố mẹ thì hờ hững, chỉ biết lo cho em trai, chẳng có người nào tôi muốn gắn bó suốt cuộc đời... Vậy thì tôi sống vì điều gì? Tôi suy nghĩ miên man, rất nhiều điều như mớ bòng bong.

Anh ngồi ghế gần tôi, ban đầu tôi không để ý nhưng khi anh lên tiếng hỏi: "Em đang đọc gì thế?", tôi mới ngẩng lên. Một người đàn ông chừng 35-36 tuổi, cao lớn, ăn mặc giản dị, không đeo đồng hồ, không khoe mẽ. Tôi trả lời qua loa, anh gật đầu rồi bảo: "Anh thấy em buồn". Tôi bật cười, nhả ra một câu nhẹ bẫng: "Buồn quen rồi".

Chúng tôi nói chuyện với nhau như thể đã quen từ lâu. Tôi không nói dối về hoàn cảnh của mình. Tôi kể tôi vừa nghỉ việc, chán nản, cô đơn. Anh im lặng nghe, không khuyên nhủ, không tỏ ra thương hại mãi sau, anh mới bảo: "Anh cũng từng như vậy, có lúc tưởng như không qua nổi".

314-17531053525341966021857-1753174971119-17531749713231990084238.jpg

Ảnh minh họa

Tôi gặp anh thêm nhiều lần trong những ngày ở đảo. Anh là phó tổng giám đốc một công ty đầu tư tài chính. Anh bảo anh ra đây nghỉ vài ngày sau một chuỗi những cuộc họp dài lê thê. Chúng tôi đi ăn hải sản, đi dạo rồi một lần anh nắm tay tôi khi chúng tôi đứng ngắm mặt trời lặn. Tay anh ấm, tôi thì run rẩy.

Ngày tôi về, anh ra sân bay tiễn tôi. Anh nói: "Tình này, anh không biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng chúng ta thử xem chuyện này đi đến đâu nhé", tôi gật đầu.

Sống lại một lần nữa

Từ sau chuyến đi ấy, tôi dọn về sống ở một chung cư nhỏ, làm trợ lý dự án trong công ty anh. Không phải vì anh xin việc giúp, tôi tự phỏng vấn và tự chứng minh mình đủ khả năng. Mỗi sáng tôi dậy sớm, pha cà phê, mở cửa sổ, không còn thấy nghẹt thở nữa.

Anh không hứa hẹn ngọt ngào. Anh là người thực tế, bận rộn, đôi khi cộc cằn nhưng anh chưa từng xem thường tôi. Anh dạy tôi cách lập kế hoạch tài chính cá nhân, cùng tôi vạch ra những mục tiêu dài hạn. Có hôm tôi hỏi: "Sao anh lại để ý một đứa như em?".

Anh chỉ cười: "Anh không biết nữa, nhìn thấy em thì muốn che chở, muốn động viên, hướng dẫn em sống sao cho thật tốt, muốn cho em biết thế nào là hạnh phúc".

Chúng tôi sắp tổ chức đám cưới vào mùa thu năm nay. Tôi không còn là cô gái chỉ biết chịu đựng nữa. Tôi học cách yêu bản thân, yêu người khác và tin rằng mình xứng đáng với hạnh phúc.

Lời nhắn từ trái tim: Đôi khi một chuyến đi không chỉ là để nghỉ ngơi mà là để bắt đầu lại. Nếu bạn cảm thấy mình đang mắc kẹt, đang tuyệt vọng, hãy thử bước ra khỏi nơi quen thuộc, ra khỏi những điều cũ kỹ từng khiến bạn đau. Biết đâu ở đâu đó ngoài kia, có một cuộc đời khác đang chờ bạn đến.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022