Ngày cưới đã cận kề, vậy mà lòng tôi chẳng an yên. Người ta bảo con gái trước khi lấy chồng thì bận rộn chọn váy, trang điểm, mơ mộng cảnh tân hôn, còn tôi thì chỉ thấy chán chường, bởi ngay từ chuyện nhỏ nhất là chuẩn bị phòng cưới, tôi và chồng sắp cưới đã bất đồng đến mức gay gắt.

Hôm đầu tiên tôi khơi chuyện, nhẹ nhàng đề nghị: "Anh ạ, giường hiện tại của anh chỉ có 1m4, hai người ngủ thì chật lắm. Mình cưới nhau rồi, nên đổi cái rộng hơn, ít ra cũng 1m6x2m cho thoải mái". Vậy mà anh chẳng cần suy nghĩ, gạt phắt đi: "Đang dùng tốt, phí tiền mua mới làm gì. Đám cưới đã tốn khối thứ rồi". Tôi ngạc nhiên, tưởng anh đùa nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh thì mới biết anh quyết thật.

Hôm sau tôi đến dọn phòng phụ giúp mới thấy mọi thứ còn tệ hơn tôi nghĩ. Chiếc giường đã cũ, kê sát cửa sổ nên chênh vênh, mỗi lần xoay người lại kêu kèn kẹt. Cái tủ quần áo gỗ thì cong vênh, cửa tủ lỏng lẻo, chỉ cần kéo mạnh tay là trẹo bản lề. Rèm cửa bạc màu, bụi bám, đèn bàn thì mờ đục chẳng đủ sáng để đọc sách. Tôi thở dài, nhắc khéo: "Hay mình thay cái tủ, cái rèm cho sáng sủa, còn đèn thì mua cái mới, phòng cưới mà thế này khách khứa nhìn vào cũng ngại". Anh liền cau có, gằn giọng: "Em tính tiêu hoang à? Anh ở đây bao năm vẫn thấy bình thường. Đám cưới cưới chứ có phải đổi đời đâu mà sắm nhiều?".

63-17553147772411615122389-1755349971905-1755349972766671765211.png

Ảnh minh họa

Một lần khác, tôi thử dùng lý lẽ: "Anh nghĩ cho em chút đi, người ngoài đến nhìn phòng cưới lụp xụp, bảo vợ chồng mình cẩu thả thì sao? Còn nữa, đêm tân hôn mà giường ọp ẹp, anh không thấy kỳ à?". Nhưng anh lại cười nhạt: "Miễn sao hai đứa thương nhau, cần gì hình thức. Người ta nói gì mặc họ". Nghe thì tưởng cao thượng nhưng trong lòng tôi chỉ thấy anh đang ngụy biện cho tính keo kiệt.

Hôm kia mẹ tôi sang thăm, thấy căn phòng cũ nát, mẹ không giấu nổi ngạc nhiên, mới nhẹ nhàng khuyên: "Đám cưới là chuyện cả đời, mua sắm gì thì cũng nên chỉn chu, không cần sang trọng nhưng ít nhất phải có cái giường chắc chắn, tủ quần áo mới cho vợ chồng sắp xếp. Phòng này để tân hôn thì tội con gái mẹ". Tôi thở phào, tưởng chồng sắp cưới sẽ lắng nghe, nào ngờ anh lại cứng rắn đáp: "Mẹ yên tâm, con quen rồi, giữ đồ cũ vừa tiết kiệm vừa có tình cảm. Vợ chồng thương nhau thì phòng nào chẳng là phòng cưới". Mặt mẹ tôi sầm xuống, còn tôi thì xấu hổ đến đỏ bừng cả tai.

Đêm ấy, tôi nằm mà trằn trọc. Trong đầu cứ hiện ra cảnh hai vợ chồng chen chúc trên chiếc giường hẹp, đồ đạc xập xệ, rèm cửa rách cũ, rồi những tháng ngày sau này sống trong sự tính toán từng đồng. Tôi chợt thấy lo sợ, chẳng lẽ mình sắp lấy nhầm một người đàn ông quá khắt khe, chỉ biết tiết kiệm mà chẳng hiểu cảm giác của vợ? Tôi đã nhiều lần cố gắng nhẫn nhịn, nhưng càng ngày anh càng tỏ ra khăng khăng, không chừa cho tôi một lối thoát. Tôi không biết liệu mình có đủ sức chịu đựng một cuộc sống như thế không, hay phải can đảm dừng lại trước khi quá muộn? Tôi nên làm thế nào?

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022