Năm 40 tuổi, tôi rơi vào trầm cảm vì áp lực công việc và gánh nặng kinh tế khi chồng làm ăn thua lỗ. Dù thu nhập mỗi tháng của tôi chỉ hơn chục triệu, tôi vẫn phải cố gắng bám trụ lại vì đồng nghiệp động viên rằng giờ đi làm thì sau còn có lương hưu, về già được an nhàn, chứ bỏ việc để về lo cùng chồng thì sau biết bám víu vào cái gì.
Vì thế mà hơn 10 năm tiếp theo, tôi vừa làm việc ở xí nghiệp, vừa làm thêm ban đêm với chồng để lo cho gia đình.
May mắn thay, chúng tôi dần trả hết nợ và cuộc sống cũng dễ thở hơn. Tôi bắt đầu đi tập thể dục và dần lấy lại cân bằng trong cuộc sống.
Bao năm qua, tôi đếm từng ngày để được nghỉ hưu. Tháng 9 vừa rồi, tôi chính thức được nghỉ hưu. Con gái tôi vừa tốt nghiệp thạc sĩ và đi làm, không cần tôi phải lo lắng gì thêm. Giờ đây, tôi muốn dành thời gian để đi du lịch, tận hưởng cuộc sống sau bao năm tháng mệt nhọc.
1 tuần sau khi nghỉ hưu, tôi hẹn một người chị đồng nghiệp đã nghỉ trước đó để hỏi han kinh nghiệm cho các chuyến đi. Nhưng khi về đến nhà, tôi đột ngột nhận được cuộc gọi từ chị dâu.
Chị dâu tôi năm nay 60 tuổi, chị đang ở quê chăm mẹ chồng tôi nằm liệt giường, bà cụ đã 85 tuổi rồi, đầu óc vẫn minh mẫn, chỉ là từng bị ngã nên không đi lại được nữa. Chúng tôi mỗi năm về thăm vài lần, tháng nào tôi cũng gửi cho mẹ chồng tiền để trang trải chi phí sinh hoạt, cho cả chị dâu tiền gọi là "bồi dưỡng" chị đã chăm sóc mẹ. Chứ thực ra, đó là bổn phận của chị, chị là dâu cả, thừa hưởng đất đai của tổ tiên, chị chăm bà là đúng rồi.
Ảnh minh họa
Thế nhưng, cuộc gọi này, chị dâu lại nói tôi đã được nghỉ hưu thì cũng nên đón mẹ chồng về chăm sóc vài năm. Chị ấy đã chăm mẹ tính ra là hơn 30 năm, trong đó có 10 năm bà nằm liệt giường, thế nên giờ đến phần của tôi.
30 năm chị dâu chăm mẹ chồng thực ra không đúng. Vì có 20 năm bà khỏe mạnh, còn lo cơm nước cửa nhà, chăm sóc con giúp chị. Chỉ có 10 năm bà nằm liệt giường là chị vất vả, nhưng chúng tôi cũng có đóng góp tiền nuôi mẹ, đâu phải mình chị gồng gánh tất cả.
Kể cả thời gian gia đình tôi nợ nần, tôi vất vả đêm ngày nhưng vẫn gửi tiền về quê đều đặn, cũng chưa từng yêu cầu anh chị trợ giúp gì. Bây giờ tôi vừa về hưu, chị đã muốn đẩy trách nhiệm này cho tôi. Càng nghĩ, tôi càng thấy không thể nhận công việc này được. Thế nên tôi lập tức từ chối.
Khi chồng tôi về, tôi nói chuyện này với anh, không ngờ chồng lại trách tôi. Anh nói tôi chưa từng phải làm dâu, cũng không chăm được mẹ chồng ngày nào. Giờ là lúc tôi có nhiều thời gian rảnh nhất thì cũng nên đảm đương trách nhiệm này, báo hiếu mẹ anh. Bố anh mất rồi thì thôi, còn mẹ ở đó, bà còn sống ngày nào thì con cái phải hiếu thảo, tận tâm chăm lo ngày đó. Chị dâu chăm mẹ 10 năm nằm liệt giường bao nhiêu vất vả, tôi cũng nên đón bà về chăm sóc vài năm.
Càng nghe tôi càng tức. Nếu như tôi được nhận một phần tài sản của nhà chồng, nếu như mẹ chồng từng chăm lo cho con cái tôi, nếu như tôi chưa từng gửi tiền về nuôi bà, thì giờ tôi sẵn sàng đón bà đến ở cùng. Nhưng đằng này, tôi có được lợi ích gì đâu.
Chồng tôi bảo sẽ cho tôi 20 triệu/tháng để tôi chăm sóc mẹ chồng, số tiền đó tôi có thể thoải mái thuê thêm người giúp việc để san sẻ gánh nặng. Nhưng thú thật, nhà có người già lại đang bệnh, không phải cứ có tiền là thoải mái. Tôi vẫn nhất quyết phản đối.
Ngày hôm qua, anh chồng gọi điện yêu cầu vợ chồng tôi về quê họp gia đình vào cuối tuần này. Tôi nghĩ chắc hẳn bàn bạc chuyện chăm sóc mẹ chồng. Tôi nên từ chối như thế nào cho hợp tình hợp lý mà không làm tăng thêm mâu thuẫn gia đình đây?