
Ngày cưới, giữa tiếng nhạc rộn ràng và lời chúc phúc của quan khách, tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc mẹ chồng nhẹ nhàng nắm tay mình, ghé sát tai và thì thầm: "Làm vợ nó… sẽ không dễ đâu, con phải chuẩn bị tinh thần". Câu nói ấy khi ấy tôi chỉ nghĩ là lời dặn dò của một người mẹ thương con trai, muốn tôi khéo léo, nhẫn nhịn để giữ hạnh phúc. Nhưng suốt 5 năm sau, tôi mới hiểu hết sự rùng mình ẩn sau câu nói đó.
Chồng tôi, trong mắt mọi người, là người đàn ông hoàn hảo: công việc ổn định, điềm đạm, hiếu thảo. Ngày cưới, ai cũng nói tôi may mắn. Những tháng đầu hôn nhân, mọi thứ diễn ra êm đềm. Anh ga-lăng, biết quan tâm và mẹ chồng cũng rất nhẹ nhàng, không hề can thiệp quá sâu. Tôi từng nghĩ, có lẽ mình là nàng dâu may mắn hiếm có.
Nhưng rồi sau khi tôi sinh con, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Anh dần trở nên im lặng, ít chia sẻ, công việc thường xuyên về muộn. Tôi tưởng đó chỉ là áp lực mưu sinh, nên cố gắng làm điểm tựa cho chồng. Cho đến một lần, khi dọn tủ quần áo, tôi phát hiện một lá thư được giấu kỹ trong ngăn áo vest. Nét chữ mềm mại, nội dung chỉ vỏn vẹn: "Em sẽ đợi anh… dù bao lâu". Không ghi tên, nhưng tôi không ngu ngốc đến mức không hiểu.

Ảnh minh hoạ
Tôi im lặng, không nói gì, chỉ quan sát. Anh vẫn về muộn, vẫn ôm điện thoại, vẫn có những tin nhắn xóa ngay sau khi đọc. Điều khiến tôi sốc hơn là một lần, giữa lúc nửa đêm, điện thoại anh rung. Anh bước ra ban công nghe máy, giọng nhẹ hẳn đi: "Anh biết… nhưng giờ chưa thể… đợi thêm một chút". Tôi nằm trong bóng tối, nghe tiếng gió rít qua khe cửa, lòng lạnh buốt.
Khi tôi hỏi thẳng, anh chỉ đáp: "Em đừng nghĩ linh tinh, chỉ là chuyện công việc". Tôi không tin, nhưng cũng không có bằng chứng. Mẹ chồng thấy tôi u uất, chỉ khẽ thở dài: "Mẹ đã nói rồi… làm vợ nó không dễ." Giây phút ấy, tôi nhận ra bà biết gì đó từ lâu, nhưng chọn cách im lặng.
5 năm sau ngày cưới, sự thật vỡ ra trong một lần tình cờ tôi bắt gặp anh và một người phụ nữ lạ trong quán cà phê nhỏ. Không phải họ ôm nhau hay nắm tay, mà là ánh mắt, thứ ánh mắt dịu dàng tôi đã lâu không còn nhận được. Người phụ nữ ấy đứng dậy trước, còn anh ngồi lại, gục đầu vào tay, như một người bất lực trước số phận.
Tối hôm đó, anh thú nhận. Trước khi quen tôi, anh từng yêu sâu đậm một người, nhưng vì gia đình phản đối, họ buộc phải chia tay. Người đó vẫn ở lại thành phố, thỉnh thoảng họ gặp nhau, nhưng anh chưa từng vượt qua giới hạn. Anh bảo đã cố yêu tôi trọn vẹn, nhưng trái tim anh chưa bao giờ thực sự quên.
Tôi không biết mình nên tin vào "chưa vượt qua giới hạn" hay không. Chỉ biết, câu nói của mẹ chồng năm ấy như một lời tiên tri. Hóa ra, "không dễ" không phải vì anh nóng tính, gia trưởng, hay vì mâu thuẫn mẹ chồng – nàng dâu, mà vì trái tim người đàn ông tôi cưới… chưa bao giờ thuộc về tôi hoàn toàn.
Và điều rùng mình nhất, là tôi nhận ra – có những điều, ngay cả khi được báo trước, mình vẫn không thể tránh. Tôi có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này?