Tôi 24 tuổi, ra trường được 3 năm. Công việc cũng tạm ổn định nên gia đình bạn trai cứ giục cưới suốt. Chần chừ mãi không được, tôi đành theo anh về ra mắt, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ mặt giữa 2 bên gia đình.
Bạn trai tôi là Huy, hơn tôi 5 tuổi. Anh là người từng trải, tính tình điềm đạm, chững chạc. Bình thường anh rất hiền, nhưng lúc nóng giận thì khá đáng sợ. May mắn là 1 năm yêu nhau, anh vẫn luôn nhường nhịn và chiều chuộng tôi.
Về việc ra mắt, thực ra tôi cũng 2 lần gặp bác gái ở trên Hà Nội. Song hôm vừa rồi là lần đầu tôi về thăm nhà bạn trai 1 cách chính thức. Nói gì thì nói, tôi vẫn rất lo. Mặc dù mẹ anh dễ tính, nhưng còn bố, còn anh trai, chị dâu, các cô dì chú bác xung quanh nữa.
Biết tôi lo, Huy cũng động viên. Anh bảo chỉ cần mua hoa quả, ít bánh kẹo về biếu. Công việc thì không nặng nề gì, tôi cứ phụ mọi người nấu nướng, cơm nước thôi là được. "Gia đình anh ai cũng dễ ý mà, em yên tâm. Cứ bình thường thôi, thể hiện rằng mình muốn phụ mọi người là ok. Còn em đừng vụng quá là ghi điểm, chứ cũng chả cần khéo léo quá làm gì" - Bạn trai khẳng định.
Tới ngày ấy, tôi lo lắng theo anh về quê. Nói là quê nhưng nhà bạn trai cũng ở Hà Nội, chỉ là ngoại thành. Cách trung tâm thành phố khoảng 30km là cùng. Hôm ấy, tôi có màn chào hỏi, ra mắt khá thuận lợi. Nhà anh có đám giỗ nhưng làm nhỏ, 2 mâm cỗ. Chị dâu của Huy làm phần lớn, có thêm các cô các chú làm bếp trưởng nữa. Tôi đúng là chỉ việc chạy loăng quăng pha nước chấm, bóc tỏi, nhặt rau...
Sau khi cơm nước xong xuôi, chị dâu cùng 1 chị nữa đi gọt hoa quả. Tôi thì buồn vệ sinh quá nên xin phép đi. Tôi có hỏi chị dâu WC, chị bảo tầng nào cũng có. Tôi ôm bụng, đẩy cửa ở tầng 1 mà có người. Rồi 3 chân 4 cẳng, tôi leo lên tầng 2. Song khổ nỗi, nhà bạn trai không phải dạng nhà ống, thiết kế ở các tầng không giống nhau.
Riêng cái tầng 2 này cũng phải tới 4-5 cánh cửa, mà cứ lòng vòng kiểu gì đó. Tôi chẳng biết đâu là nhà vệ sinh nữa. Thành ra, tôi phải đi cậy cửa từng phòng ngó nghiêng. Nhưng tới 1 căn phòng nọ, tôi khựng lại vì nghe tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Tiếng khóc nghe sầu não và thê thảm vô cùng. Nó ú ớ cái gì đó nhưng tôi không thể nghe rõ. Hình như gọi "ba ba" hay "bà bà" gì đó. Tôi thấy lạ, bởi tại sao cả nhà xuống ăn cỗ mà không thấy sự xuất hiện của thằng bé. Thằng bé này là ai, bởi chị dâu có 2 đứa nhỏ đều ở dưới nhà cả rồi mà.
Tôi sợ hãi, nhưng cũng tò mò hơi he hé cửa. Song tôi vừa ngó vào, chạm phải ánh mắt của đứa trẻ này thì sợ hãi... Gương mặt nó trong bóng tối nhưng tôi vẫn nhận ra nó bị... biến dạng. Tôi không rõ thằng bé bị bệnh gì, nhưng cảm giác nó không bình thường.
Tôi sợ quá, hét lên nho nhỏ rồi đóng sập cửa lại. Còn thằng bé thì lại càng đập đập tay vào cửa. Tôi đang ngồi bệt dưới sàn, chưa biết phải làm thế nào thì bạn trai bỗng chạy lên lầu. Anh nhìn tôi mắt long sòng sọc, rồi lôi tôi sang phòng kế bên.
Anh phũ phàng đẩy mạnh tôi xuống giường, rồi quát lớn:
- Sao em dám chạy lung tung, mở cửa tự tiện thế? Lỡ mất đồ thì em chịu trách nhiệm được không?
- Em, em không có ý tò mò. Song chị dâu bảo em lên WC tầng 2. Mà nhà anh đều dùng cửa nhôm, tất cả như nhau nên em không biết phòng nào là WC. Em chỉ mở thử chứ đâu có trộm cắp gì.
- Thôi được rồi đi xuống đi.
- Nhưng thằng bé đó là ai?
- Đi xuống!
Huy bỗng quát lớn tôi sợ quá vội vàng chạy xuống. Thế nhưng ánh mắt như van nài của đứa trẻ bị biến dạng gương mặt ấy khiến tôi ám ảnh. Trong lúc ăn hoa quả cùng cả đại gia đình, tôi lấy hết can đảm để hỏi thì ai nấy đều nhìn tôi sửng sốt, lo sợ và có chút né tránh.
Mãi sau, mẹ của bạn trai mới bảo tôi:
- Con riêng của thằng Huy đó.
Tôi sốc tập 2. Chưa bao giờ anh nói với tôi về đứa trẻ. Đặc biệt lại là 1 đứa trẻ dị tật và không thể nói được. Mẹ anh có giải thích đôi điều về lý do phải nhốt nó lên trên nhà, nhưng tôi thì chỉ giận khi bị bạn trai cố tình che giấu.
Đáng sợ hơn cả, chiều đó 1 số điện thoại lạ nhắn tin bảo tôi cẩn thận. Huy tuy hiền nhưng khi nóng rất cục tính. Chính anh ta đánh vợ như đập thịt khiến người vợ cũ phải uống thuốc tự tử. Nhưng mọi người phát hiện kịp thời nên cứu được, song đứa trẻ bị dị tật. 3 tháng sau sinh thì phát hiện, chị ta bỏ đứa trẻ, bỏ cả nhà chồng đi biệt xứ. Từ đó, nhà Huy nuôi nấng nhưng anh ta chưa quen thêm được ai.
Người lạ kia nói là họ hàng của Huy nên không dám lên tiếng, sợ bị nói là phá đám. Nhưng họ cũng thương tôi nên tiết lộ. Còn quyết định thế nào là ở tôi. Đương nhiên, tôi cảm kích lắm. Tôi cũng định sẽ hỏi rõ bạn trai chuyện giấu giếm tôi về con riêng. Anh mới 29 mà con riêng đã 6 tuổi, tôi gái tân sao có thể dễ dàng chấp nhận? Giờ lại thêm chuyện anh đánh vợ tới mức chị ấy sinh ra đứa trẻ dị tật này càng khó lòng tiếp tục...
Theo M52 (Nhịp Sống Việt)