Tôi năm nay đã ngoài 60 tuổi. Con trai tôi, Hiếu, lấy vợ được 3 năm, vợ nó là Ngọc – cô gái mà tôi rất quý mến. Nó hiền lành, đảm đang, lại làm công việc văn phòng, tuy thu nhập không cao nhưng sống có tình, có nghĩa.

Thỉnh thoảng, tôi ghé qua nhà con trai chơi, phần vì muốn thăm vợ chồng nó, phần cũng để xem hai đứa sống với nhau ra sao. Lần này, tôi viện cớ đi khám bệnh trên thành phố rồi tiện ghé ở lại vài hôm.

Nhưng không ngờ, chỉ mấy ngày đầu thôi là tôi đã phát hiện ra chuyện không ổn. Ngọc ngày nào cũng cơm nước đàng hoàng, bày biện đủ món, nhưng luôn chỉ ăn một mình. Tôi hỏi thì con bé chỉ cười trừ, nói chồng bận việc. Đến tối muộn mới thấy Hiếu về, người nồng nặc mùi rượu, chân nam đá chân chiêu, vừa bước vào nhà đã rón rén đi thẳng vào phòng như thể sợ bị bắt gặp.

Tôi im lặng quan sát. Hôm sau, tôi cố tình ngồi chờ ở phòng khách. Quả nhiên gần 1 giờ sáng, Hiếu mới mở cửa bước vào. Tôi bật đèn, nhìn thẳng vào mặt nó. Con trai tôi sững người, lí nhí vài câu xin lỗi, nói là đi tiếp khách, là công việc quan trọng. Tôi chẳng nói gì nhiều, chỉ nhắc nhẹ rằng nhà có vợ, có mẹ, đừng sống vô tâm quá.

138-17455689067931387821585-1745660869212-17456608693722110902987-1745757517707-17457575177612120272311.jpeg

Ảnh minh họa

Ngày tiếp theo, tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, gọi Hiếu ra ăn. Nó lồm cồm bò dậy với đôi mắt đỏ ngầu, người mỏi mệt. Tôi nhân cơ hội, ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc. Tôi bảo, làm đàn ông không phải chỉ kiếm tiền là đủ, mà còn phải biết chăm lo cho gia đình. Tôi nhắc nó rằng, Ngọc là cô gái tốt, nó phải biết trân trọng. Nếu để người phụ nữ cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, thì sớm muộn gì hạnh phúc cũng rạn nứt.

Hiếu im lặng. Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi thấy con trai về nhà lúc 7 giờ, ngồi ăn cơm cùng vợ và tôi. Không khí gia đình bỗng ấm cúng hơn rất nhiều.

Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ dọn dẹp, rồi chuẩn bị hành lý để hôm sau về quê. Trước khi về, tôi để lại một mảnh giấy nhỏ trên bàn, viết mấy dòng: "Mẹ không thể sống thay các con, nhưng mẹ mong con biết giữ gìn điều quan trọng nhất trong cuộc đời, đó là gia đình".

Dù biết thói quen không thể thay đổi trong ngày một ngày hai, nhưng tôi tin nếu còn chút tình cảm, thì con trai tôi sẽ nhìn lại chính mình mà thay đổi, để giữ gìn hạnh phúc gia đình.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022