Nếu kỳ trước tôi nói "ván đấu đã bắt đầu" thì những ngày sau đó tôi mới thấy hết cái kịch tính của nó. Ông K. – đại gia bất động sản, người đàn ông khiến cả sân xôn xao chính thức trở thành tâm điểm. Và đúng như tôi dự đoán, "liên minh Pick" nhanh chóng triển khai chiến lược.

  • Sân Pick và cuộc chơi ngầm của những "chiến binh săn mồi" (Kỳ 1)Đọc ngay

Nhân vật xông xáo nhất vẫn là H. Đến buổi thứ 2 gặp gỡ, cô ta gần như "dính" lấy ông K., luôn miệng kêu: "Em đánh tệ quá, chắc phải cần thầy riêng rồi".

Nghe thì ngây thơ nhưng nhìn cách H. cố tình chạm tay khi K. chỉnh vợt hoặc tiếng cười hơi quá lớn mỗi khi ông nói đùa, tôi biết đây không phải sự vụng về thật. Đó là "chiêu bài nạn nhân" giả vờ yếu đuối để gợi bản năng che chở của đàn ông.

T. thì chọn lối đánh trực diện hơn. Cô mặc váy đỏ rực, từng bước chạy trên sân như một màn trình diễn. Có lúc tôi còn tưởng cô chơi bóng chỉ để… hất tóc và nở nụ cười khi mồ hôi lăn trên cổ. Thỉnh thoảng, T. không ngại thả những câu nửa đùa nửa thật: "Anh mà là partner thì chắc em thắng set nào cũng dễ thôi".

64fcf16d4a8b27577ebcccd2ef1a31c8-17574017504042076831666-1757404565714-1757404565790121578707.jpg

Ảnh minh họa

Không khó để nhận ra ánh mắt mấy người đàn ông khác cũng liếc nhìn nhưng T. chỉ quan tâm duy nhất một người: K.

Còn L. thì im ắng, vẫn giữ phong cách "mưa dầm thấm lâu". Cô ít nói, chỉ thỉnh thoảng mỉm cười khi K. nhìn sang. Với đàn ông từng trải, sự ít nói đôi khi lại là lời mời gọi mạnh nhất.

Tôi cứ nghĩ rồi một trong ba người sẽ sớm khiến K. "rung rinh". Nhưng bất ngờ thay, ông ta dường như không hề lung lay. Ông vẫn cười lịch sự, chỉnh tay cầm cho H., trao đổi vài cú đánh với T., và dành cho L. cái gật đầu thân thiện. Nhưng ánh mắt… chẳng hề dao động.

Một buổi chiều, khi mọi người nghỉ giải lao, H. bạo dạn rủ: "Hay cuối tuần này, anh dạy riêng em nhé, em bao sân".

K. không từ chối ngay. Ông cười đáp, giọng khá khó hiểu: "Để xem lịch, anh bận lắm. Nhưng nếu em kiên nhẫn thì biết đâu có ngày...".

Nghe thì tưởng là hứa hẹn nhưng tôi nhìn vào mắt ông K., đó là kiểu trả lời để… kéo dài trận đấu, chứ không phải đồng ý.

Twist bắt đầu từ lúc một người mới xuất hiện: cô M., trẻ, đẹp, rất kín đáo và khác hẳn "liên minh Pick". Không tung chiêu lả lơi, không giả vụng về, M. chơi bóng chắc tay, giao bóng mạnh, ánh mắt thẳng và dứt khoát. Đàn ông trên sân dồn sự chú ý về phía cô, kể cả ông K.

Thế là bàn cờ lệch hẳn. H. lúng túng, T. bắt đầu cáu vì mất spotlight, còn L. thì im lặng hơn bao giờ hết. Nhưng K. thì lại tỏ ra hứng thú thực sự với M. – người chẳng buồn theo đuổi ông, chỉ mải mê đánh bóng.

Ngồi ngoài nhìn, tôi chợt hiểu: "liên minh Pick" tính sai một nước, game này "khó nhằn" rồi. Họ nghĩ K. là con mồi dễ sa bẫy nhưng thật ra, ông ta không chỉ nhận ra chiêu trò, mà còn… hưởng thụ việc bị săn đuổi. Giống như một tay chơi kỳ cựu, ông để mặc cho họ tung thính, trong khi chờ đợi một đối thủ khác xứng tầm hơn.

Ngày hôm ấy, khi ra về, K. chỉ bắt tay nhẹ nhàng với cả ba người nhưng lại dành thêm vài lời khen cho M.: "Em đánh chắc tay, tập lâu chưa?".

Một câu nói đơn giản nhưng đủ để "liên minh Pick" chết lặng.

Và tôi biết, ván cờ này còn lâu mới tàn. Người thợ săn tưởng chừng nắm cung, đôi khi lại chính là kẻ bị lùa vào trận đấu mà mình không kiểm soát nổi.

Cú "hạ màn" chắc hẳn sẽ hấp dẫn lắm đây!

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022