Hôm nay, ngồi nhìn chiếc vòng cổ cũ kỹ còn sót lại của Boss - chú chó Golden nuôi từ bé mà lòng tôi nghẹn lại. Dù tôi đã hứa sẽ mang Boss gửi về ngoại cho bố mẹ nuôi giúp, mẹ chồng vẫn nhẫn tâm lén gọi người tới bán Boss đi khi tôi vắng nhà.
Boss rất ngoan và đáng yêu, là đứa bé lông xù luôn quấn quýt bên tôi mỗi khi tôi buồn, là đứa nằm im nghe tôi than thở chuyện công ty và vẫy đuôi mừng rỡ mỗi ngày khi tôi đi làm về. Nó không chỉ là một con vật, mà là thành viên gia đình vô cùng quan trọng đối với tôi.
Lấy chồng xong tôi mang Boss theo vì không thể rời xa nó, chồng tôi cũng rất yêu động vật nên thích Boss lắm. Chỉ có điều mẹ chồng tôi lại không ưa chó mèo, bà chẳng bao giờ lại gần Boss nên tôi biết ý toàn nhốt Boss ở trong phòng.
Khi biết tôi có thai thì mẹ chồng vui lắm, nhưng điều đầu tiên bà nói với tôi là đem Boss đi cho người khác đi. Lý do bà bảo rằng: "Bầu bí mà nuôi chó, lông bay vào mũi họng thì khổ, lại còn vi khuẩn, không tốt cho cháu bé đâu!". Tôi giải thích rằng Boss đã được tiêm phòng đầy đủ, tắm rửa sạch sẽ, và tôi sẽ cẩn thận hơn trong quá trình mang bầu. Nhưng mẹ vẫn không nghe, nhất quyết không cho tôi nuôi Boss trong nhà nữa.

Dù rất buồn nhưng chồng tôi đành bảo gửi cún cưng của vợ về nhà ngoại. Bố mẹ tôi thương Boss nên nhận lời ngay, nói khi nào tôi nhớ nó thì về thăm cũng được. Tôi khóc hết nước mắt khi nghĩ đến việc phải rời xa Boss, nhưng không còn cách nào khác nên đành sắp xếp cuối tuần đưa nó về với ông bà ngoại.
Ấy vậy mà chiều nay đi làm về, tôi lên phòng mở cửa gọi Boss mà không thấy nó chạy ra như mọi khi. Tôi tìm khắp nhà, hỏi mẹ chồng thì bà thản nhiên tiết lộ chuyện động trời: "Mẹ cho nó đi rồi. Nhà có người mang bầu, nuôi chó bẩn lắm!". Tôi sững người, tim đau thắt lại, run rẩy hỏi mẹ đưa Boss cho ai. Bà lạnh lùng đáp: "Mẹ bán rồi, người ta đến đón nó đi đâu không biết!".
Tôi ngã bệt xuống đất khóc, nhưng mẹ còn quát: "Cái gì mà làm quá lên vậy? Chó với chả mèo, đẻ ra cháu lành lặn mới quan trọng!". Bố chồng cũng góp vài câu thở dài bảo con nên nghe lời mẹ, mặc kệ tôi khóc trong hoảng sợ và lo lắng.
Bất lực với mẹ chồng nên tôi lên phòng nằm khóc. Nhìn cái bát ăn dở ở góc phòng, chiếc vòng cổ của Boss, tôi xót xa nhớ nó đến cực độ. Không biết nó đang ở đâu, có được ai yêu thương không, hay đã thành món lợi cho kẻ buôn bán...
Từ hồi về làm dâu, mẹ chồng đã nhiều lần nói rằng gia đình phải tôn trọng và yêu thương nhau. Vậy mà chính bà lại làm trái với điều đó, tự ý bán người bạn thân thiết của tôi đi mà không hề hỏi ý kiến hay quan tâm đến cảm xúc của tôi. Giờ tôi vừa giận dữ vừa uất ức, vừa đau khổ vô cùng. Làm sao tôi vượt qua cú sốc này đây?...