Bố chồng tôi là một người nói nhiều vô cùng, lại còn nói dài và linh tinh nữa. Tôi đã nghĩ kiểu gì cũng có ngày ông gây hoạ từ miệng. Và y rằng ngày ấy cũng đến.

Đó chính là buổi sáng hôm nay, bố chồng tôi gây sự với hàng xóm rồi bị thương. Mọi chuyện bắt đầu chỉ từ một mâu thuẫn nhỏ, nhưng kết thúc bằng áp lực mà tôi không ngờ tới…

Bố chồng tôi cãi nhau với ông hàng xóm vì cái chậu cây cảnh. Hàng xóm mua cây mới, người giao hàng đặt chậu chắn lối ngay trước cổng nhà chồng tôi nên bố chồng chạy ra quát. Hai bên to tiếng, rồi hàng xóm đẩy ông ngã ra đường trầy xước hết tay chân.

Chị chồng tôi – người luôn "nhanh nhạy" trong mọi việc – lập tức đưa bố vào viện dù vết thương nhìn bằng mắt thôi cũng biết rằng chỉ cần băng bó tại nhà. Tôi còn đang phân vân không biết có nên đi cùng không, thì chị ấy đã gọi điện bảo:

- Em chuẩn bị 50 triệu, mang vào viện ngay để cảm ơn bác sĩ. Bố nằm viện, không có tiền thì người ta không chăm sóc tử tế đâu!

Tôi choáng váng. 50 triệu ư? Một khoản tiền không nhỏ với gia đình tôi, trong khi bố chỉ bị xước da, thậm chí không cần khâu. Nhưng chị chồng nói như ra lệnh, còn chồng tôi – thay vì hỏi ý kiến tôi – chỉ thở dài: "Cứ làm theo chị ấy đi, bố mình quan trọng hơn tiền bạc".

chi-chong1-17466138910331586040311-1746631449524-1746631449614865208615.jpg

Tôi vừa cười chua chát vừa thấy lòng nặng trĩu. Ai lại "cảm ơn bác sĩ" tới 50 triệu cho một vết thương nhẹ? Hay đây chỉ là cách chị chồng tôi kiếm cớ để tôi phải chịu chi?

Vào viện, tôi thấy bố chồng đã tỉnh táo, thậm chí còn cười đùa với y tá. Chị chồng kéo tôi ra góc hỏi "Tiền đâu?". Tôi bảo em không có, vừa đóng học cho con với gửi tiết kiệm nên hết rồi.

Chị chồng nói tôi điêu toa, keo kiệt nên giấu tiền đi không muốn cho bố. Tôi mới nói chị đưa hoá đơn thanh toán viện phí ra đây, nếu đúng là lên tới mấy chục triệu thì tôi sẽ trả, còn không thì đừng kiếm cớ moi móc tiền vô lý. Chị chồng lúng túng nhưng vẫn cứng miệng, bảo tôi không "nhét" cho bác sĩ nhỡ bố không được băng bó cẩn thận hay nhiễm trùng thì đừng có ân hận.

  • avatar1746533661931-1746533662542320647591.jpg

    Chồng tôi ngỏ ý mượn xe ô tô tập lái, anh rể nhảy dựng lên không cho vì tin chắc "kiểu gì cũng gây tai nạn"

Anh rể đứng cạnh liền chen vào, liệt kê nào là tiền chụp chiếu, tiền khám đầu khám não, khám thần kinh (vì lo bố hoảng sợ), tiền ứng viện phí cấp cứu, tiền thuốc men... Xong cộng thêm "phong bì" nữa, đương nhiên mấy chục triệu là hợp lý.

Tôi hỏi anh chị rằng bố có bảo hiểm thì người ta giảm giá khám chữa hết, không đến mức đắt đỏ như 2 người vòi vĩnh. Anh chị liền nhìn tôi với ánh mắt tức tối. Thấy em dâu tỉnh táo quá không lừa được nên họ quay ngoắt đi, không quên mắng tôi là "đứa máu lạnh", thấy người thân gặp nạn mà không giúp đỡ.

Ơ hay chưa. Bố chồng tự gây sự bé xé ra to với hàng xóm, ai xô xát với ông thì phải chịu trách nhiệm thôi. Thế mà anh chị lại vẽ chuyện lôi tôi vào, bắt tôi bỏ tiền ra một cách vô lý.

Tôi biết thừa anh rể đang gặp khó khăn trong công việc. Mới hôm trước anh chị thì thầm bàn nhau "đút lót" sếp để không bị cắt giảm, nhưng họ không có tiền nên mới lợi dụng chuyện bố chồng vào viện để "ăn vạ" tôi. Mà khổ, tôi đâu dễ bắt nạt như thế!

Tôi chỉ thất vọng vì chồng mình thôi. Có lẽ vì là bố anh nên anh mới để vợ phải chịu ấm ức như thế. Tiền 2 vợ chồng kiếm được đều là tôi giữ, nhưng tôi luôn biết nên làm gì cho hợp lý, chứ vì sợ sứt mẻ tình cảm gia đình mà phải chấp nhận bị lừa để biếu không anh chị mấy chục triệu thì còn lâu...

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022