Tôi cưới vợ được gần 7 năm. Trong mắt tôi, cô ấy là kiểu phụ nữ hiền lành, nhẹ nhàng, có phần cam chịu. Cả ngày xoay quanh con cái, cơm nước, chẳng mấy khi ra ngoài.

Tôi thương, nhưng nói thật là… nhiều lúc thấy nhạt. Cứ nghĩ đời mình yên phận với một người phụ nữ "an toàn", chẳng có gì đặc biệt.

Cho đến khi sân Pickleball dưới khu mở lớp giao lưu, mấy chị em hàng xóm nô nức rủ nhau đi tập. Ban đầu, vợ bảo muốn đi học thử cho vui, tôi chỉ cười: "Thôi em, mấy môn vận động đâu hợp với em".

Cô ấy không cãi, chỉ cười nhẹ: "Để thử xem sao, cho người nó năng động".

Hôm đầu ra sân, tôi tiện đường ghé qua xem. Ai dè vừa đến đã nghe cả nhóm trầm trồ: "Chị này đánh chắc tay ghê!", "Form đẹp quá chị ơi, nhìn là biết có gốc thể thao".

Tôi trố mắt. Cô vợ tôi - người sau khi đẻ 3 đứa leo cầu thang 5 tầng cũng than mệt đang đánh những cú bóng gọn gàng, dứt khoát, ánh mắt sắc bén không khác gì vận động viên chuyên nghiệp.

Hóa ra, sau buổi đó tôi mới biết, ngày còn sinh viên, cô ấy từng là vận động viên cầu lông cấp tỉnh, nhưng vì lấy chồng, sinh con, nên bỏ ngang. Cô ấy không bao giờ nhắc, còn tôi thì chưa từng hỏi.

Sau buổi đầu tiên, khu chung cư rần rần. Ai cũng khen "chị H. tầng 12 đánh Pick hay cực", "chị đẹp mà phong độ ghê lắm, ai cũng muốn bắt cặp".

714db42668161f883c3ac9a24767addf-1760756578422-17607565787921006327512-1760801898061-17608018981671655006633.jpg

Ảnh minh họa

Tôi nghe vừa tự hào vừa… hơi chột dạ, vì toàn là đàn ông khen cô ấy.

Rồi buổi thứ hai, sân tổ chức giao lưu với đội mới. Anh em bảo thêm phần nhậu nhẹt cho vui. Tôi nghĩ vợ chắc ngại, ai dè cô ấy ngồi giữa bàn, cụng ly với mọi người, nói chuyện duyên dáng, cười mà vẫn giữ chừng mực. Có mấy anh vốn "sính ngoại", tưởng vợ tôi hiền, ai dè lát sau nghe cô ấy bắn tiếng Hàn với ông người nước ngoài trong nhóm, mặt ai cũng há hốc.

Lúc về, một anh hàng xóm còn vỗ vai tôi: "Vợ ông hay đấy nhé, đàn ông như tụi tôi nể luôn. Đưa vợ đi giao lưu liên tục vào nhé".

Tôi chỉ biết cười trừ, trong lòng vừa hãnh diện vừa… thấy mình đúng là kém.

Buổi thứ ba, họ tổ chức mini game "đánh cặp ngẫu nhiên". Vợ tôi bốc thăm trúng đội với anh quản lý tòa nhà – người nổi tiếng khó tính. Sau trận, ông ấy cũng tâm đắc với vợ tôi làm tôi hoang mang thật sự.

Tối hôm đó, nhìn cô ấy ngồi lau cây vợt, tôi hỏi nhỏ: "Sao trước giờ em giấu anh chuyện từng là vận động viên?".

Cô cười, ánh mắt hơi buồn: "Em bỏ lâu rồi, không muốn nhắc lại. Giờ chỉ chơi cho vui thôi".

Tôi im lặng. Hóa ra, bao năm qua tôi vẫn nhìn vợ bằng đôi mắt của người nghĩ mình "hiểu hết", trong khi thật ra chẳng hiểu gì cả.

Ba buổi Pick, đủ để tôi thấy một người phụ nữ khác: mạnh mẽ, bản lĩnh, biết đứng vững ở bất cứ đâu. Và tôi hiểu, đàn ông có thể giỏi ngoài xã hội, nhưng đôi khi, người khiến ta phải cúi đầu nể phục lại chính là người từng âm thầm đứng sau lưng mình.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022