Tôi năm nay đã ngoài 40. Anh trai và em gái tôi đều ở thành phố lớn, mỗi người một cuộc sống bộn bề. Quê tôi cách thành phố hơn trăm cây số, thỉnh thoảng rảnh rỗi, chúng tôi mới thu xếp về thăm bố. Dù không nói ra, nhưng trong lòng ai cũng nghĩ bố 80 rồi, sức đâu mà buồn, mà tủi? Chúng tôi cứ mải mê với nhịp sống riêng, quên mất ông cũng chỉ là một con người cô độc.
Ba anh em tôi đều biết, bố luôn mang trong lòng một vết thương không bao giờ lành. Năm mẹ sinh em gái út, vì cố đẻ thêm đứa thứ ba cho… "đủ nếp đủ tẻ" theo nếp nghĩ ngày xưa, mẹ băng huyết mà mất ngay trong buổi sáng mùa đông. Từ đó, bố ở vậy, vừa làm cha vừa làm mẹ. Ông nuôi chúng tôi trong căn nhà nhỏ rồi cũ rồi lại được xây mới thành căn nhà vườn rộng 200m2 như bây giờ. Dù bước sang tuổi 80, bố vẫn rất khỏe: sáng tập thể dục, trưa chăm vườn, chiều lại tự kho cá, làm ruốc, nhặt rau gửi cho chúng tôi lên thành phố. Ba anh em đều thành đạt nhưng hiếm ai kịp để ý một chuyện: mâm cơm bố lúc nào cũng chỉ có một đôi đũa.
Cho đến một ngày, bố nói muốn cưới vợ.
Và người bố chọn lại là bà Tâm làng bên - cái tên vốn nhiều lời đồn hơn là sự thật. Bà ấy rời quê đi tha hương từ năm 18 tuổi, đến năm 30 bất ngờ dắt về hai đứa con, mỗi đứa… một ông bố khác nhau. Không đám cưới, không giấy tờ, không ai biết câu chuyện phía sau. Chỉ biết rằng những lời xì xào quanh bà luôn nhiều hơn những điều tốt đẹp. Chúng tôi, ba anh em, đều phản đối.

Ảnh minh họa
Nhưng bố chỉ nói một câu: "Các con có gia đình để về. Bố thì không".
Chúng tôi im lặng, nhưng trong lòng ngổn ngang: 80 tuổi rồi, cưới xin làm gì? Lỡ bị lợi dụng thì sao? Lỡ người ta để ý mảnh vườn, mảnh đất thì sao? Bao lo lắng, bao sợ hãi thay cho bố, nhưng có một điều chưa ai sợ: Sợ bố… cô đơn.
Rồi đến giỗ mẹ năm nay vào ngày giữa tuần. Chúng tôi hứa hẹn sẽ về. Nhưng cuối cùng, mỗi đứa bị kẹt công việc đột xuất. Ai cũng nhắn tin xin lỗi bố. Ông chỉ nhắn lại: "Không sao, bố làm hai mâm nhỏ cất tủ ăn dần cũng được".
Tối hôm đó rảnh rỗi tôi mở camera lên xem, lòng bỗng nghẹn lại.
Bố mặc áo sơ mi cũ, lưng còng, loay hoay dọn mâm cơm lớn hơn thường ngày. Ông ngồi chờ, chờ rất lâu. Rồi ông lại đứng dậy, cất bớt bát đũa, chậm chạp như thể sợ ai nhìn thấy sự hụt hẫng trong mắt mình.
Đúng lúc ấy, bà Tâm xuất hiện.
Không ồn ào, không vồn vã, bà đi thẳng vào bếp, rửa bát, lau bàn, gom rác. Bố có vẻ mệt mỏi nhưng nhìn thấy bà ấy lại cười thoải mái. Khoảng 10 phút sau, tôi thấy bố bỗng ngồi sụp xuống ghế, tay run run. Hóa ra huyết áp ông tăng đột ngột. Bà Tâm hốt hoảng lấy máy đo, rồi đỡ bố uống thuốc, xoa bóp tay chân như chăm một người tri kỷ lâu năm - Không một lời than vãn. Không một ánh nhìn tính toán.
Lúc ấy, tôi mới chợt hiểu: Đôi khi những gì chúng ta nghe qua người khác chỉ là vỏ ngoài của một cuộc đời đã chịu quá nhiều giông bão.
Vài tháng sau, bố nhất quyết tổ chức cưới. Chúng tôi vẫn còn ngại ngần, nhưng không còn phản đối nữa. Ngày cưới giản dị, khách không nhiều, chỉ có vài người bạn già của bố và bà Tâm. Nhưng tôi phải thừa nhận, quá lâu rồi tôi mới thấy bố cười nhiều đến thế.
Sau lễ cưới nhỏ, bố nói với chúng tôi:
"Người già không cần vợ. Người già cần một người… để gọi tên khi mệt, cần một cái bóng trong sân nhà lúc chiều xuống. 80 tuổi rồi, bố không muốn sống thêm một mùa đông nào chỉ nghe tiếng gió thổi qua hiên".
Hôm ấy, trong ánh chiều vàng rải trên sân gạch, chúng tôi - những đứa con từng nghĩ mình hiểu hết mọi thứ bỗng "sáng mắt ra".
Bố không tìm vợ. Bố đang tìm người đi cùng phần đời còn lại, dẫu ngắn nhưng ấm.
Còn bà Tâm, với quá khứ ai cũng bàn ra tán vào, lại là người đầu tiên nhận ra sự cô đơn của bố nhanh hơn cả ba đứa con ruột của ông.
Chúng tôi từng lo bố bị lợi dụng. Nhưng hóa ra, người cần được "cứu" khỏi cô đơn của tuổi già… lại là bố. Và người làm điều đó, lại chính là người phụ nữ từng bị cả làng định kiến...




































