Có lẽ, điều đau đớn nhất của một người đàn bà không phải là khoảnh khắc tận mắt chứng kiến chồng mình ngoại tình, mà là lúc nhận ra vị trí của mình trong lòng anh ta đã hoàn toàn sụp đổ. Tôi đã từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để đánh ghen, đủ lý trí để giải quyết mọi chuyện, nhưng rồi tôi đã sai. Tôi thua cuộc, không phải trước người thứ ba, mà thua trước chính sự tàn nhẫn của người đàn ông mình từng gọi là chồng.

Chúng tôi kết hôn đã được 8 năm. 8 năm đó, tôi từ một cô gái xuân sắc trở thành một người vợ, người mẹ tất bật với cơm áo gạo tiền. Chồng tôi là người thành đạt, chỉn chu và luôn mẫu mực trong mắt mọi người. Tôi tin tưởng anh tuyệt đối, đến mức chưa bao giờ kiểm tra điện thoại hay tra hỏi lịch trình. Cho đến dạo gần đây, anh thường xuyên về muộn, mùi nước hoa lạ và sự hờ hững trong chuyện chăn gối khiến linh cảm của người vợ trong tôi trỗi dậy.

Chiều hôm ấy, tôi xin nghỉ làm sớm, âm thầm đi theo xe anh. Chiếc xe không rẽ về hướng cơ quan mà dừng lại trước một khu chung cư cao cấp. Tim tôi đập thình thịch khi thấy anh bước xuống, tay cầm một bó hoa hồng – loại hoa mà từ ngày cưới đến giờ anh chưa từng tặng tôi. Và rồi, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp chạy ra, sà vào lòng anh. Họ ôm nhau, anh vuốt tóc cô ấy đầy âu yếm – ánh mắt dịu dàng ấy, đã bao lâu rồi anh không dành cho tôi?

Tôi lao đến như một con thiêu thân, định hét lên, định làm ầm ĩ cho thỏa nỗi uất ức. Nhưng khi anh quay lại, nhìn thấy tôi, anh không hoảng sợ, không quỳ xuống xin tha thứ như những kịch bản tôi vẫn thấy trên phim. Anh chỉ sững lại một giây, rồi nhanh chóng đẩy cô gái kia ra sau lưng mình, dùng thân mình che chắn cho cô ấy. Hành động bảo vệ trong vô thức ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, khiến mọi sự giận dữ bỗng chốc hóa thành sự tủi hổ ê chề.

bat-qua-tang-chong-cap-bo-toi-bat-khoc-nuc-no-khi-anh-noi-2-dieu-dspl-1-16515595-1764305253140-17643052536101052688075.jpg

Ảnh minh họa: AI

Chúng tôi im lặng trở về nhà. Không khí trong căn phòng ngột ngạt đến mức tôi nghe rõ cả tiếng tim mình vỡ vụn. Tôi chờ đợi một lời giải thích, hay chí ít là một lời nói dối để xoa dịu tình hình. Nhưng không, anh ngồi đối diện tôi, châm thuốc hút, khuôn mặt lạnh tanh và nói ra hai điều khiến tôi bật khóc nức nở, khóc như chưa từng được khóc.

Điều thứ nhất, anh nói: “Em làm gì thì làm, chửi mắng anh thế nào cũng được, nhưng đừng đụng đến cô ấy. Cô ấy mong manh lắm, không chịu nổi sự cay nghiệt của em đâu. Mọi lỗi lầm là do anh, cô ấy không biết anh đã có gia đình.”

Tôi chết lặng. Anh sợ người tình bị tổn thương, sợ cô ấy phải chịu ấm ức, nhưng anh lại quên mất rằng người vợ tào khang đang ngồi trước mặt anh mới là người đang chịu ngàn vạn vết dao đâm vào tim. Anh dùng từ "cay nghiệt" để nói về tôi – người vợ đã hy sinh thanh xuân để chăm lo cho bố mẹ anh, con cái anh. Trong mắt anh lúc này, tôi là kẻ phản diện độc ác, còn cô nhân tình kia mới là nạn nhân đáng thương cần che chở. Sự bảo vệ đó tàn nhẫn hơn cả việc anh lên giường với người khác.

Chưa để tôi kịp định thần, anh nói tiếp điều thứ hai, giọng điệu bình thản đến đáng sợ: “Thực ra, anh đã định nói chuyện ly hôn với em từ tháng trước, nhưng vì thấy mẹ em mới ốm dậy nên anh nán lại. Anh và em, chúng ta hết tình cảm lâu rồi, anh ở lại ngôi nhà này mấy năm nay chỉ vì trách nhiệm với con thôi.”

Câu nói ấy như dấu chấm hết cho mọi hy vọng mong manh còn sót lại. Hóa ra, cuộc hôn nhân mà tôi vẫn vun vén, vẫn tự hào, đối với anh chỉ là "trách nhiệm". Hóa ra, sự tử tế anh dành cho gia đình tôi thời gian qua chỉ là sự thương hại. Anh đã lên kế hoạch rời bỏ tôi từ lâu, đã dọn đường cho một cuộc sống mới, trong khi tôi vẫn ngây thơ tin rằng chúng tôi đang hạnh phúc. Sự phản bội này không phải là phút giây yếu lòng bồng bột, mà là sự tính toán kỹ lưỡng, lạnh lùng.

Nghe đến đó, tôi không thể kìm nén được nữa. Nước mắt trào ra, tôi khóc nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Tôi khóc cho 8 năm thanh xuân, khóc cho sự ngu ngốc của bản thân, và khóc vì nhận ra người đàn ông trước mặt đã hoàn toàn xa lạ. Anh ta không còn là người chồng từng thề non hẹn biển, mà chỉ là một kẻ đang nóng lòng rũ bỏ quá khứ để chạy theo tình yêu mới.

Đêm đó, tôi nằm ôm con, mắt sưng húp. Lời anh nói vẫn văng vẳng bên tai. Đau đớn thật đấy, nhưng cũng nhờ hai câu nói tàn nhẫn đó, tôi hiểu rằng mình không cần phải níu kéo nữa. Một người đàn ông đã bảo vệ nhân tình trước mặt vợ và coi cuộc hôn nhân là gánh nặng, thì buông tay chính là sự giải thoát cho chính mình. Tôi sẽ khóc hết đêm nay thôi, rồi ngày mai, tôi phải sống khác, vì tôi và vì con.

* Tâm sự của độc giả

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022