vo-cu-cua-chong-bong-nhien-81594056705-1763702183199-17637021845601740092128-26-0-431-648-crop-17637022545051477725143.jpg

Ba tháng trước, bạn thân tôi – My bất ngờ gọi đến lúc nửa đêm. Giọng nó run run, bảo đang kẹt một chuyện lớn, xin tôi cho ở nhờ một thời gian để ổn định tinh thần. Chúng tôi chơi với nhau hơn 10 năm, từng trải qua bao lần đổ vỡ tình cảm, nên chỉ cần nghe giọng là biết nó yếu lòng lắm. Tôi đồng ý ngay mà không hỏi thêm.

My dọn vào, mang theo một vali nhỏ và đôi mắt đỏ hoe. Tôi chỉ nghĩ nó thất tình, cần một nơi yên ổn. Chồng tôi đang đi tập huấn trong nam, bố mẹ chồng thì ở cách đó cả cây số, nên chuyện bạn thân ở nhờ vài tháng cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Nhưng càng ở, My càng kỳ lạ. Nó liên tục nôn khan, ăn uống thất thường, hay thẫn thờ. Ban đầu tôi tưởng nó căng thẳng, sau thì nghi ngờ. Một buổi sáng, nhìn nó nôn thốc trong nhà vệ sinh, tôi hỏi thẳng. Nó im lặng thật lâu rồi mới nói: “Tao có bầu rồi…”.

vo-cu-cua-chong-bong-nhien-81594056705-1763702183199-17637021845601740092128.jpg

Ảnh minh họa

Tôi giật mình nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Chúng tôi lớn tuổi rồi, chuyện lỡ lầm cũng không phải hiếm. Tôi hỏi bố đứa bé là ai, My chỉ cúi mặt, không nói, bảo chưa sẵn sàng. Tôi nghĩ chắc lại dính vào người đàn ông chẳng ra gì.

Cho đến ngày nó đi khám thai định kỳ, bác sĩ đưa cho nó tờ giấy siêu âm. Tờ giấy rơi đúng vào tay tôi khi nó mở cửa xe. Tôi nhặt lên, vô tình nhìn thấy mục “người giám hộ – xác nhận”. Cái tên ký ở đó khiến tôi lạnh sống lưng.

Em trai chồng tôi chính là "tác giả" của cái thai đó. Thằng bé kém My 5 tuổi, tính khí lông bông, công việc lúc có lúc không. Cả nhà chồng tôi chiều nó hết mực, coi nó như “cục vàng” khó lớn. Ai cũng hy vọng rồi nó sẽ tìm được việc ổn định và trưởng thành. Tôi chưa từng nghĩ 2 đứa nó có thể yêu nhau.

Tôi đưa tờ giấy cho My, nó bật khóc. Nó nói hôm ấy say, bị tổn thương sau cuộc chia tay, còn em chồng tôi thì đang chán nản vì bị bố mẹ mắng. Hai người gặp nhau đúng lúc cả hai yếu lòng. Nhưng cái sai lầm ấy giờ là một sinh linh thật sự.

Tôi không biết mình phải làm gì. Một bên là bạn thân tôi – người đã tin tưởng tôi đến mức chỉ muốn nương nhờ lúc khó khăn. Một bên là em chồng – người mà cả nhà đang trông chờ trưởng thành. Một bên nữa… là cả gia đình chồng, vốn rất nhạy cảm về danh dự.

Nếu nói ra, My sẽ bị nhìn bằng ánh mắt khắt khe, thậm chí bị đổ lỗi. Em chồng tôi thì chắc chắn bị bố mẹ quát nạt đến mức suy sụp. Còn tôi? Tôi là người đứng giữa, người duy nhất biết sự thật.

Tôi từng nghĩ chỉ cần mình sống tử tế thì cuộc đời sẽ bình yên. Nhưng giờ tôi hiểu có những chuyện không hề có cách giải quyết “đúng nhất”.

Nếu tôi im lặng, My sẽ tự làm mẹ đơn thân, đứa trẻ sẽ lớn lên mà không biết bố thật sự. Nếu tôi nói ra, cả hai cuộc đời đều thay đổi theo hướng không ai muốn.

Tối hôm đó, chồng tôi về, My cũng dọn ra nhà trọ mới. Tôi nằm cạnh chồng, lòng nặng trĩu. Tôi hỏi vu vơ: "Hay lấy vợ cho chú M. để nó ổn định được không anh?". Chồng tôi cười phá lên: "Hâm à, em muốn nó làm khổ con gái nhà người ta à".

Cả My và em chồng đều nhắn tin cho tôi, đều hỏi tôi nên làm gì, đều muốn tôi đưa ra lời khuyên. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm làm dâu, làm bạn, làm chị… tôi không biết mình nên đứng về phía ai. Tôi thật sự bế tắc!

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022