Đêm hôm ấy, gần 12 giờ, tôi đang lướt điện thoại thì bỗng có tin nhắn đến từ Lan – cô bạn thân chơi cùng tôi từ hồi cấp 3. Tôi thoáng ngạc nhiên, vì giờ đó cô ấy ít khi thức. Tin nhắn là một bức ảnh, không kèm lời giải thích nào.

Thoạt nhìn, tôi bật cười. Ảnh khá mờ, giống như được chụp vội trong bóng tối. Một góc phòng, vài món đồ linh tinh vứt bừa bãi, thoạt trông chẳng có gì đặc biệt. Tôi còn đùa nhắn lại: "Gửi ảnh gì buồn cười thế, hay lỡ tay à?".

Nhưng chờ mãi không thấy Lan trả lời. Tò mò, tôi phóng to bức ảnh. Tim tôi bỗng đập thình thịch. Sau lớp rèm cửa nhăn nhúm, có một bàn tay tái nhợt đang nắm lấy mép vải. Ngón tay gầy guộc, dài bất thường, không giống tay người bình thường.

Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi nhìn kỹ lại, đúng là một bàn tay hiện rõ mồn một, dường như đang cố che giấu điều gì đó sau rèm. Tôi run run nhắn tiếp cho Lan: "Ảnh này chụp ở đâu? Sao nhìn ghê quá vậy?".

Mãi gần 15 phút sau cô ấy mới trả lời, giọng lắp bắp: "Tớ... tớ không cố tình gửi. Lúc nãy nghe tiếng động, tớ mở điện thoại lên bật flash chụp, định gửi cho chồng đang đi công tác để hỏi, không ngờ gửi nhầm cho cậu".

Tôi hoảng hốt: "Thế giờ cậu đang ở nhà một mình à?" – "Ừ...".

51-11512310-1755652871284-175565287199111928968-1755671570813-17556715708891848581558.jpg

Ảnh minh họa

Tôi gần như nhảy bật khỏi giường. Lan sống cách tôi chỉ vài con phố. Tôi vội gọi taxi, vừa đi vừa liên tục gọi điện cho cô ấy. Đầu dây bên kia run rẩy, bảo rằng hình như có người nấp trong phòng khách nhưng cô không dám ra.

Khi tôi và bảo vệ khu phố tới nơi, cửa nhà Lan vẫn khép hờ. Vào đến phòng khách, mọi thứ im ắng. Rèm cửa sổ vẫn rung nhẹ. Chúng tôi kéo mạnh ra chẳng thấy ai, nhưng dưới sàn là 1 lọ thuốc vương vãi.

Lan òa khóc nức nở. Cô ấy nói mấy hôm nay cô thấy quanh nhà có người lạ lảng vảng, nhưng nghĩ chắc mình đa nghi nên bỏ qua. Cô ấy kể đủ thứ chuyện kinh khủng mà bản thân nhìn thấy. Tôi cầm lọ thuốc rơi lên nhìn: là thuốc trầm cảm. Cô ấy không biết bị tình trạng này từ bao giờ mà giấu tôi. Chồng thì suốt ngày đi công tác biền biệt, cách đây 3 tháng Lan bị sảy thai, sức khỏe hồi phục tưởng đã ổn mà lại như này.

Lúc tiễn bác bảo vệ ra về bác dặn tôi sang chơi với Lan hoặc bảo người thân quan tâm nhiều hơn, 2 tuần nay các vấn đề bác nhận được toàn từ căn hộ của Lan. Đặc biệt là mỗi lần lên hỗ trợ bác đều không thấy có chồng cô ấy ở nhà.

Từ hôm ấy, tôi cứ nghĩ đến bức ảnh mà lạnh sống lưng, không biết là ảnh trên mạng hay Lan tâm lý bất ổn mà tự chụp để gửi cho chồng gây sự chú ý. Tôi thương bạn 1 phần tôi cũng nghĩ đến chính mình, 30 tuổi vẫn độc thân, ở 1 mình trong căn chung cư mini. Có lẽ sự cô đơn bấy lâu tôi vẫn sợ giờ còn không đáng sợ bằng việc lấy phải 1 người chồng vô tâm như chồng Lan. Đúng là chuyện của người khác mà mình lại thấy đau lòng.

Nguoi-noi-tieng.com (r) © 2008 - 2022